Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 310 - Chặn Lại.



Chương 310 - Chặn Lại.



Chương 310: Chặn Lại.Hoa Tiểu Ngọc cho là mình nhìn lầm rồi, Đại Cần làm sao có thể đến thủ đô? Nhưng rất nhanh, cô ta đã nhìn thấy Trương Quế Lan.Cô ta tuyệt đối không nhận sai!Bọn họ thật sự đến thủ đô rồi!Vậy chỉ có một khả năng, Hoa Chiêu đem bọn họ đến đấy.Thật sự là tốt số!Cô ta vì đến thủ dô, thiếu chút nữa đem mạng bồi vào, thiên tân vạn khổ cơ duyên xảo hợp mới đến được đây, Trương Quế Lan, bà ta dựa vào cái gì? Chỉ bằng Hoa Chiêu là một kẻ đần!Nếu cô ta là Hoa Chiêu, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Trương Quế Lan, càng sẽ không tiếp nhận mấy đứa con ghẻ kí sinh này. Càng không có khả năng đem bọn họ đưa đến thủ đô, ở trước mặt nhà chồng rất mất mặt xấu hổ!Hoa Tiểu Ngọc trốn trong đám người, sợ Trương Quế Lan trông thấy cô ta.Cô ta hiện tại còn không rõ Hoa Chiêu có biết cô ta tới chỗ này hay không, không biết là tốt nhất, nếu đã biết, cô ta sợ sẽ lập tức bị đuổi trở về!Sau đó cô ta lại kinh ngạc trước một màn đang xảy ra, Trương Quế Lan cùng Đại Cần vậy mà đang bán bắp rang!Cái bắp rang hương thơm ngọt ngào kia hoàn toàn khác với bắp rang ở quê nhà, hoá ra lại do bọn họ bán?Cô ta đến phim cũng không muốn xem nữa rồi, liền trốn ở góc nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan.Sau đó cô ta lại phát hiện Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ.Cô ta vẫn nhìn bọn họ xuyên thẳng vào trong đám người, bán bắp rang, sau đó không đến nửa giờ, cái giỏ sau lưng liền trống không rồi.Mẹ con mấy người vui vẻ mà đi ra ngoài.Hoa Tiểu Ngọc lập tức đuổi kịp.Thế nhưng cô ta không dám đi quá gần, lúc này lại nhiều người, trời vừa chập tối, rất nhanh cô ta đã mất dấu rồi.Hoa Tiểu Ngọc thất vọng mà đi về.Bất quá cô ta cũng không thất vọng, xung quanh có người nói chuyện phiếm cô ta nghe thấy được, Trương Quế Lan mỗi ngày đều tới đây bán.Cô ta trong lòng đếm vừa rồi bọn hắn bán đi bao nhiêu túi bắp rang.Đều là người quanh năm làm việc nhà nông, một túi bắp rang lớn như vậy, một giỏ có thể chất được bao nhiêu túi cô ta cũng đoán được. Mà một túi 5 mao tiền, cô ta cũng nghe thấy rồi.Bọn hắn ba người 3 cái giỏ, tiền kiếm được một đêm so với cô ta làm việc một tháng còn nhiều hơn!Tròng mắt cô ta bắt đầu đỏ lên rồi.Trong phòng phim đã chiếu sắp xong rồi, cô ta cũng không vào được nữa, Hoa Tiểu Ngọc lại không muốn đi một lần vô ích như vậy đường, liền đứng ở bên ngoài quảng trường xem trên màn hình chiếu.Phim điện ảnh diễn cái gì cô ta cũng không biết, trong lòng cô ta hiện giờ chỉ có một giỏ bắp rang.Cái bắp rang kia là chính bọn họ làm hay sao? Sao mà làm được? Nếu như cô ta cũng có thể bán...Đột nhiên, cô ta lại nhìn thấy Trương Quế Lan dẫn ba đứa bé quay trở lại rồi, mỗi người lại cõng một giỏ bắp rang.Bốn người dùng sức mang, một chuyến cũng chỉ có thể bán 15 cân, một ngày bán một chuyến..., chỉ kiếm được 75 đồng. So với bán hạt hướng dương thì ít hơn nhiều, cho nên Trương Quế Lan muốn chạy thêm vài chuyến.Đáng tiếc một đêm tối đa cũng chỉ chạy được ba chuyến, rạp chiếu phim liển hết người rồi.Đợi hạt hướng dương bán xong rồi, Trương Quế Lan cũng định bán bắp rang ở nhà. Mấy người đàn ông không thích ăn, lại để cho họ mua một ít trở về cho vợ con trong nhà ah! Vậy cũng là đặc sản ở thủ đô, vẫn là độc nhất đây này.Những lời quảng cáo bà đều đã nghĩ kỹ.Lần này, Hoa Tiểu Ngọc tính toán càng cẩn thận, tổng cộng bán đi bao nhiêu túi, cô ta đều rõ ràng.Đợi đến lúc mẹ con bọn họ rời đi, cô ta lại đi theo.Lần này có chuẩn bị, vẫn chưa bị lạc mất."Hôm nay lạnh quá ah." Đại Cần vừa đi vừa chà xát tay nói.Trương Quế Lan sờ sờ tay đứa nhả, đã đông đến lạnh buốt.Thủ đô cũng bắt đầu tiến vào mùa đông rồi, hôm nay càng lạnh, có lẽ buổi tối sẽ có tuyết rơi, hiện tại đã hơn 8 giờ tối 8."Các con lần này trở về nhà ngủ đi, mẹ tự mình đi một chuyến nữa." Trương Quế Lan đau lòng nói.Bọn nhỏ vẫn đang còn nhỏ, Đại Cần mới 6 tuổi.Kết quả Đại Cần lại là người đầu tiên lắc đầu: "Con không buồn ngủ, con muốn kiếm tiền!"Không nghĩ tới giá bắp rang tuy tốt, nhưng cũng quá chiếm diện tích rồi, bán được ít, kết quả so với hạt hướng dương còn ít hơn rất nhiều, cô bé đau lòng ah."Cái đứa nhỏ tham tiền này." Trương Quế Lan nở nụ cười. Bất quá cũng không tiếp tục khuyên bọn họ, trong chốc lát lại để cho Hoa Chiêu khuyên nhủ, Hoa Chiêu nói chuyện so với bà còn có tác dụng hơn. Trời lạnh như vậy, Hoa Chiêu khẳng định cũng sẽ không cho bọn nhỏ ra ngoài nữa.Mấy mẹ con cười cười nói nói, không khí nhẹ nhõm vui tươi, đảo mắt đã về gần đến nhà rồi.Bọn họ ở đầu hẻm, cùng đầu hẻm nhà Hoa Chiêu, cùng trên một con phố lớn, đi đến nhà Hoa Chiêu, sẽ đi ngang qua đầu ngõ nhà mình.Kết quả mấy người đã bị ngăn lại.Trương Tiểu Ngũ liên tục xác định cái nhà này là nhà thứ hai đầu ngõ, là mẹ của người phụ nữ mang thai mua phòng ở nhà hắn.Đứa nhỏ nhanh như chớp chạy về nhà."Các ngươi đứng lại! Có phải con gái của cô đánh con của tôi? " Bà Trương ngăn Trương Quế Lan lại, chống nạnh chỉa tay về phía bà chất vấn.Mượn ánh đèn đường mờ ảo, đứng ở xa xa Hoa Tiểu Ngọc nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ, bị dọa đến lập tức trốn ở phía sau thân cây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận