Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1334 - Sau Này Bán Cho Em



Chương 1334 - Sau Này Bán Cho Em



Chương 1334: Sau Này Bán Cho EmBên bờ biển có quá nhiều thứ thú vị, sau mỗi lần thủy triều xuống còn có thể mò cua, mò trai, câu cá nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được sứa.Thuộc hạ của Diệp Thâm sống ven biển đến dạy mấy đứa trẻ làm thế nào để bắt hải sản, mò cua, mò trai, cẩn thận khi gặp sứa, thứ này rất độc.Cũng cần đề phòng bọn chúng rơi xuống nước và vô tình bị sóng cuốn trôi.Hình ảnh kia bọn hắn không dám nghĩ đến.Nhưng mấy tên nhóc cũng khá hiểu chuyện, nếu nói không được phép xuống biển, chúng sẽ không xuống biển.Hoa Chiêu lại không sợ, nghĩ rằng tảo bẹ sẽ mang chúng lên.Ở đây đã bị cô xem là hang ổ của mình rồi, một nửa cây thủy sinh bên bờ biển đã thành tinh, có thể che chắn hết nên không sợ mấy thằng nhóc rơi xuống nước.“Nhân tiện, đại ca, tôi thấy rằng có rất nhiều tảo bẹ xung quanh đảo, có thể ảnh hưởng đến việc dừng tàu. Chúng ta có cần dọn dẹp chúng không?” Một đàn em của Diệp Thâm hỏi.Hoa Chiêu lập tức nói: "Đã ảnh hưởng đến việc neo đậu tàu sao? Bến tàu bên kia có rất nhiều?""Không có nhiều ở bến tàu, còn chưa ảnh hưởng đến việc neo đậu tàu của chúng ta.” Đàn em nói."Vậy thì chờ lúc nào ảnh hưởng tới, lúc đó hãy nói sau." Hoa Chiêu nói.Đàn em nhìn Diệp Thâm.Diệp Thâm gật đầu: " Nghe cô ấy nói."Được rồi, đại ca vậy mà sợ vợ, nhưng nếu có người vợ xinh đẹp như vậy hắn cũng sợ.Phi, hắn không tốt số như vậy, hắn không có vợ!“Em nghĩ tảo biển này tốt cho vịt biển, nếu không sao trứng vịt biển của chúng ta lại ăn ngon như vậy. Khả năng có liên quan đến rong biển này. Cho nên nếu không bắt buộc phải can thiệp thì con người đừng can thiệp.” Hoa Chiêu nói.Diệp Thâm gật đầu, cảm thấy cô nói đúng.Anh cũng phát hiện vịt biển đẻ hơi nhiều, ngoài trừ việc được ăn ngon, cũng không còn lý do nào khác."Trời sắp tối rồi, anh có việc thì cứ bận rộn đi. "Hoa Chiêu cười với Diệp Thâm.Anh phải lái xe một đoạn mới tới được địa điểm giao dịch của người khác.Lúc đến nơi trời cũng tối mịt rồi.Diệp Thâm gật đầu, lên đường cùng mọi ngườiMỗi lần đi ra ngoài, anh đều mang theo tất cả bọn họ.Nhưng bởi vì Hoa Chiêu và bọn nhỏ đến, lần này anh để lại 10 người canh giữ, chỉ sợ có người đột nhiên đổ bộ lên đảo làm chuyện gì khi anh không có ở đây. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.Hoa Chiêu tuyệt đối không lo lắng cho an nguy của chính mình, hiện tại mấy hải lý xung quanh đều là thiên hạ của cô!Cô còn thả rất nhiều rong biển đã thành tinh, trôi dạt theo tuyến đường biển cổ xưa, sẵn sàng trục vớt mấy con tàu bị đắm ~~~Dưới biển có vô số bảo vật nằm lặng lẽ nơi đó, nếu trục vớt được một con thuyền, cô sẽ thắng lớn rồi.Tuy nhiên, đó là điều hơi “mò kim đáy bể”, không cần gấp.Trước tiên vẫn nên kiếm chút hàng nhập lậu đã.Trương Lương đã gọi điện cho cô, tất cả hàng cô bỏ lại đều được bán hết, hắn đã thu mua được một toa xe lửa đá thô, và hỏi cô hàng tiếp theo sẽ ở đâu.Hoa Chiêu nhìn bụng, làm sao có thể thuyết phục Diệp Thâm để cho cô đi biên giới mộtlần nữa?Nếu cô không đi, cô cũng không thể vận chuyển hàng nhập lậu sang cho hắn.Ah, cũng không phải là không thể được!Buổi tối, Diệp Thâm mang theo một trận gió biển trở về.Hoa Chiêu lập tức xoay người ngồi dậy."Tại sao còn chưa ngủ?" Diệp Thâm nhỏ giọng nói.Anh thấy 4 đứa trẻ đều đã nằm trên giường của mình, đang ngủ say sưa đấy.Đôi mắt anh chợt dịu dàng, anh cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.Hoa Chiêu cũng thì thào nói: “Chờ anh, không ngủ được.”Người trôi dạt trên biển, cô lo lắng.Dù đã để hai cụm rong biển thành tinh theo sau thuyền anh nhưng cô vẫn sợ.Bây giờ người ta ít giao dịch ở biển cạn, mà chuyển sang giao dịch ở vùng biển quốc tế, dễ dàng hơn, cũng không cần ném các rương hàng vào trong nước nữa.Đóng gói hàng và ném xuống nước thật sự rất phiền toái.Tất cả mọi người đều dùng thuyền mà giao dịch, giao dịch xong liền đi.Bây giờ muốn có được, phải cướp!Diệp Thâm nhà cô phải trở thành hải tặc,Đây là một công việc kinh doanh đẫm máu, nên cô rất lo lắng.“Em phải tin tưởng người đàn ông của mình, bất khả chiến bại khắp thiên hạ.” Diệp Thâm cười nói.Hoa Chiêu cũng cười.Hơn nữa lo lắng chuyện này cũng vô dụng, mục đích của anh là quét sạch mặt biển, không phải ép những người đó vào cảnh nghèo khó.Thấy máu cũng không thể bỏ cuộc, đó là công việc mà anh phải làm.Khuyên anh đừng làm nữa cũng không được."Hôm nay anh kiếm được bao nhiêu?" Hoa Chiêu mừng rỡ nói.“Đều là đồ tốt.” Diệp Thâm cười nói: “Mấy trăm vạn.”“Có ô không? Màn? Đồng hồ hay gì đó?” Hoa Chiêu hỏi.“Có.” Diệp Thâm nói.“Bán tất cả cho em đi!” Hoa Chiêu nói: “Sau này, phàm là dù che mưa, áo mưa, màn, đều bán cho em, vải vóc đồng hồ cái gì đấy, em cũng muốn một phần. Ô tô thì không cần."Diệp Thâm nhướn mày: "Mua?"Bọn họ tầm này còn nói chuyện mua bán sao?"Anh cũng cần dùng tiền đấy. Còn phải nuôi đám đàn em. Anh không thể để đám anh em của mình làm việc không công." Hoa Chiêu cười nói: "Vậy anh bán những thứ này ra ngoài với giá nào, hiện tại có thể bán cho em, em cần dùng."Diệp Thâm nghĩ tới đây, gật gật đầu.Hoa Chiêu nói đúng.Việc anh đang làm rất nguy hiểm, mấy ngày trước đã có hai người chết, anh không nói cho Hoa Chiêu biết.Hôm nay cũng có một người bị thương nặng, nếu không phải thuốc cầm máu của Hoa Chiêu có kết quả thì người này cũng đã chết rồi.Vì vậy, anh cần tiền để an ủi những người này và an ủi gia đình các nạn nhân.“Em muốn những thứ này làm gì? Làm ruộng và nuôi vịt không đủ cho em chơi sao?" Diệp Thâm hỏi."Em gửi nó cho Trương Lượng! Hắn nói những thứ này còn dễ dùng hơn tiền mặt, làm chơi ăn thật." Hoa Chiêu nói: "Vì vậy, em lấy những thứ này cho hắn dùng thay tiền mặt.”Diệp Thâm gật đầu, thì ra là như vậy.Đây đều là chuyện nhỏ.Ngày hôm sau, toa tàu được sắp xếp xong, đồ đạc được chuyển đến nhà ga.Hoa Chiêu tự mình mang thêm một xe tải ngũ cốc và một xe tải các vật dụng khác.Nói là mình thu mua bên ngoài.Trong tay Hoa Chiêu vẫn còn một số người có năng lực, chưa kể Diệp An và Ngô Nam, Tôn Thượng và Tần Trác đều đang ở Bành Thành đây này.Còn có nhóm người mà họ phát triển, giúp cô thu thập một xe tải nhập lậu cũng là chuyện nhỏ.Tại thời điểm này, hàng nhập lậu không nói là cỏ dại lan tràn, nhưng cũng không khác là bao.Ở đâu đó, một thị trường chính thức đã được hình thành, với hàng chục nghìn người giaodịch mỗi ngày!Đừng nói 1 xe tải, 1 xe lửa mua được.Mà lương thực cũng đã được thả ra để giao dịch thoải mái.Nếu không, rất nhiều nhà hàng sẽ không thể mở.Hoa Chiêu vui vẻ kẹp vào những thứ hàng hóa nhập lậu không cần tiền này.Bằng cách này, chúng có thể được chuyển qua! Không cần cô phải tự mình đi mộtchuyến.Vừa vặn, trong vòng hai ngày, đá thô mà Trương Lượng mua cho cô cũng đã đến tay.Hoa Chiêu vui vẻ nhận.“Không có chỗ để đặt nhiều thứ như vậy.” Diệp An nhìn trong sân nói không nên lời, vườn thượng uyển tốt tươi của hắn đã bị Hoa Chiêu chất thành một mỏ đá!“Đưa đến đảo cho tôi đi, chỗ đó rộng.” Hoa Chiêu cười nói: “Chất đống bao nhiêu cũng được!”Đương nhiên, những tảng đá có năng lượng cực lớn đều bị cô thu vào trong khônggian.Phần còn lại, cô thực sự có ý định giữ nó trên đảo, niêm phong nó, sau 30 năm nữa mới lấy ra, kiếm cho anh ấy rất nhiều tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận