Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1500 - Đều tại bọn họ



Chương 1500 - Đều tại bọn họ



Chương 1500: Đều tại bọn họPhan Lệ Trân cúi mặt xuống nói: “Tôi không quen.”Nhưng vẻ mặt của cô ta rõ ràng là có quen, còn có thù oán nữa.Hồng Kông rộng lớn như thế, cái giới này lại nhỏ đến vậy, đối phương trông có vẻ rất giàu có, lại còn xinh đẹp... Ai vậy nhỉ? Mọi người dồn dập truy hỏi.Phan Lệ Trân không nói, cầm một cái túi xách mới chọn xong vội vã đi mất.Người phía sau không chờ cô ta đi xa đã nói.“Nhìn dáng vẻ đó của cô ta còn tưởng mình là bà Kim đấy, vênh váo gì chứ.”“Đúng vậy, bây giờ cô ta có tiếng mà không có miếng thế thôi, nghe nói mấy năm rồi Kim Khải Văn không vào phòng cô ta.”“Tôi còn nghe nói, đứa con trai thứ hai bên ngoài của Kim Khải Văn hôm nay đầy tháng rồi!”“Chuyện này thật đấy, tôi còn cho lì xì đây này.”Mấy người phụ nữ mồm năm miệng mười nói chuyện, không hề nể mặt Phan Lệ Trân chút nào.Ai bảo ngày xưa Phan Lệ Trân cứ trưng cái vẻ bà chủ ngồi tít trên cao, xem thường bọn họ, tường đổ do mọi người đẩy, cô ta làm mồng một thì đừng trách bọn họ làm mười lăm."Được rồi được rồi, tất cả mọi người đều là phu nhân chính thất, bầu bí thương nhau ah.” Có người mở miệng hòa giải.Kẻ thứ ba, bốn, năm, sáu sinh con trai, tranh cướp tài sản với con trai bọn họ, đó là chuyện mà bọn họ không thể chịu đựng được nhất!Cướp chồng thì cứ cướp đi, tài sản thì tuyệt đối không được!Tiếng cười nói nhỏ dần, có người nói: “Chuyện này cũng không trách người khác được, đều tại bản thân Phan Lệ Trân, dại dột hạ độc con trai ruột mình, gây tổn thương cơ thể, đương nhiên người ta sẽ ra ngoài tìm người khác sinh con trai rồi.”Trước kia Phan Lệ Trân muốn đổ oan cho Hoa Chiêu nên tự hạ độc hai đứa con trai mình.Mặc dù chất độc đã được giải trừ nhưng để lại di chứng rất nặng, hiện giờ hai đứa trẻ đều bệnh tật triền miên, hay phải tới bệnh viện, còn không đi học được.Người như thế thì thừa kế sản nghiệp thế nào? Người như thế lớn lên có sinh được con trai không còn chưa chắc.Loại người này đối với gia đình mà nói, là vô dụng.Đương nhiên Kim Khải Văn muốn sinh thêm.Mà ông ta nhìn Phan Lệ Trân mệt rồi, không ly hôn là vì sợ chia tài sản, nếu không bây giờ đã vứt cô ta từ lâu rồi.Phan Lệ Trân chưa đi xa, bước từng bước một như giẫm trên mũi dao, nghe thấy lời bọn họ nói rất rõ ràng.Cô ta sắp cắn răng chảy máu rồi.Cô ta muốn hạ độc sao? Đó là ý của Kim Khải Văn! Ông ta không ra lệnh cho cô ta thì sao cô ta nỡ ra tay với con trai chứ!Nhưng người ngoài không biết chuyện này, Kim Khải Văn bắt Phan Lệ Trân gánh tội, nếu không ông ta sẽ không quan tâm tới mấy đứa trẻ, gọi người giết chết cô ta.Phan Lệ Trân chỉ có thể làm người câm âm thầm chịu khổ.Cô ta ngẩng cao đầu lên, nhìn hai bóng người đi phía trước.Đều tại bọn họ...Nếu lúc trước Diệp Thư ngoan ngoãn làm thông gia với cô ta, chắc chắn bây giờ bọn họ ai nấy đều sống tốt, đến Hồng Kông, chắc chắn cô ta sẽ tiếp đón bọn họ thật tốt.Nhưng vì Hoa Chiêu...Nếu cô lấy thuốc giải ra sớm... Không, cô biết rõ kế hoạch của bọn họ, nếu cô ngăn cản sớm hơn, sự việc sẽ không ra nông nỗi này.Bây giờ bọn họ đến Hồng Kông rồi, đây đúng là chuyện tốt.Phan Lệ Trân đi theo Hoa Chiêu và Diệp Thư, theo bọn họ về khách sạn.Sau đó cô ta mới lái xe đi về.Cô ta về nhà, vừa mới vào cửa đã nghe thấy tiếng hai đứa con trai kêu gào trên tầng hai.Hình như đang đánh mắng một người giúp việc Philippines.Cô ta lập tức không vui hỏi quản gia: “Lại làm sao nữa? Ai lại chọc các cậu chủ không vui?”Quản gia cúi đầu nói: “Ali giặt rèm cửa sổ, cậu cả bảo ánh nắng mặt trời quá chói.”Phan Lệ Trân cau mày nói: “Trong nhà chỉ có một bộ rèm cửa sổ ấy thôi hả? Tháo một bộ xuống sao không treo bộ khác lên? Còn khiến cậu cả chói mắt?!”Quản gia cúi đầu nói: “Trước đó bộ ấy bị cậu hai cắt mất, bà chủ chưa đưa chi phí sinh hoạt tháng này nên chưa kịp mua bộ mới.”Phan Lệ Trân nghẹn lời, dừng mấy giây, không nói gì, quay người giẫm chân bình bịch lên tầng.Hàng tháng Kim Khải Văn sẽ cho phí sinh hoạt, dù sao bốn đứa con của ông ta vẫn sống ở căn nhà này, mặc dù hai đứa tàn tật rồi nhưng vẫn là con.Chút xíu sinh hoạt phí ấy cũng không cho, nói ra cũng mất mặt ông ta, nghèo đến nỗi cắt luôn cả phần ăn của con cái.Mỗi tháng ông ta sẽ nói thư ký đến đưa tiền cho Phan Lệ Trân.Nhưng gần đây Phan Lệ Trân say mê đánh bài... Vận may không tốt chút nào, không kiếm ra thì chỉ có thể tiết kiệm.Phan Lệ Trân đi ngang qua cửa phong mở rộng của con trai, làm như không thấy cảnh hai con trai đấm đá cô gái giúp việc gầy yếu, đi thẳng về phòng của mình.Hai đứa con trai này của cô ta đều ốm yếu, không có sức lực gì, đánh mấy cái cũng chẳng đau.Quay về phòng, cô ta mở két sắt.Nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lấy hộp đồ trang sức ở dưới cùng ra.Mở hộp ra, bên trong là một cái vòng tay Đế Vương Lục, đây là báu vật gia truyền của nhà họ Kim, ngày cô ta gả cho Kim Khải Văn, mẹ chồng cho cô ta, giá trị liên thành cũng phải tầm trăm vạn, hơn nữa qua mấy năm, giá trị tăng gấp mấy lần so với giá gốc rồi.Cô ta không nỡ.Nhưng cô ta không còn gì khác, đều bán đi hết rồi.Phan Lệ Trân cắn răng, nghĩ về con trai, nghĩ về bản thân, nghĩ tới Kim Khải Văn chưa từng bước tới căn phòng này suốt mấy năm qua, nghĩ tới phần tài sản khổng lồ của nhà họ Kim, cô ta nhét hộp đồ trang sức vào túi rồi đi ra ngoài....Diệp Thư trở về phòng, hỏi Hoa Chiêu: “Vừa nãy có người đi theo chúng ta, em nhìn thấy không?”“Cứ đi theo mãi, chẳng biết ẩn núp gì cả, em muốn không nhìn thấy cũng khó.” Hoa Chiêu cười nói.“Ai vậy? Làm gì?” Diệp Thư khó hiểu nói: “Trông quần áo của cô ta không tệ, còn là phụ nữ, lén lút theo chúng ta làm gì?”Phan Lệ Trân có thù với hai bọn họ, còn biết che giấu chút ít, người vừa nãy đeo kính râm to, trùm khăn lụa, Diệp Thư không nhận ra.Hoa Chiêu lại nhận ra, dù sao tai cô thính, cô còn nghe thấy người khác đua nhau sỉ nhục Phan Lệ Trân đấy.Cô vẫn luôn để ý tới tình hình nhà họ Kim, biết cô ta sống rất thê thảm.Nhưng biết và nhìn thấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy vui hơn.Có khi lát nữa còn vui hơn nữa.Lén lút như thế, vừa nhìn đã biết không có suy nghĩ tốt đẹp gì.Đúng lúc, cô cũng có chuyện tìm nhà họ Kim.“Em thấy vóc dáng ấy giống Phan Lệ Trân.” Hoa Chiêu nói.Diệp Thư ngạc nhiên thốt lên: “Ai da! Em nói thế thì chắc là cô ta thật rồi, cô ta muốn làm gì? Tìm chúng ta báo thù?”Cô ấy không nghĩ ra được lý do gì khác.Dáng vẻ theo đuôi ấy cũng không giống làm được việc gì khác.Diệp Thư nói xong, trong mắt lóe lên sự hung ác.Trước kia nhà họ Kim trù tính hãm hại cô ấy, hãm hại con trai của cô ấy, cô ấy không tìm bọn họ tính sổ, bọn họ lại không chịu thôi? Thế thì đến đi!Ai cũng ra tay với cô ấy, tưởng cô ấy là quả hồng mềm đấy à?“Lần này em đừng ra tay... Không, em trông chừng chị, cố gắng hết sức để chị làm!” Diệp Thư sắn tay áo lên nói: “Tức chết chị mất thôi! Chị muốn phát tiết!”Nhưng cô ấy cũng biết mấy năm qua cô ấy sống an nhàn đã quen, công phu thụt lùi rồi.Không như Hoa Chiêu, nghe nói cô ngày càng giỏi hơn.“Nào, nào, nào, hai chúng ta cọ xát một chút trước, để chị xem tài năng của em.” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu cũng không khách sáo, bật lên khỏi giường, hai người vung tay ngay trong phòng.Cô có ý nhường, so chiêu với Diệp Thư, cho cô ấy xả ít sức lực.Mười phút sau, Diệp Thư co ro trên đất thở dốc.“Lần này chị yên tâm rồi.” Cô ấy nói.Hôm sau, hai người tiếp tục đi dạo phố.Quả nhiên lại bị người nào đó bám đuôi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận