Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 860 - Ngây Thơ Đáng Yêu.



Chương 860 - Ngây Thơ Đáng Yêu.



Chương 860: Ngây Thơ Đáng Yêu.Diệp Thâm lắc đầu: "Suzanna thỉnh thoảng sẽ trực tiếp đến đó tìm anh."Hoa Chiêu lại muốn bĩu miệng.Nhưng ghen tỵ gì đấy, phải có chừng có mực, không được cố tình gây sự, chậm trễ công việc của Diệp Thâm.Giống như lần trước tùy tiện đến nhà hàng kia tìm Diệp Thâm.Rõ ràng có thể đứng ở một chỗ khác xem xét đấy, cô lại nhất thời kích động, đi vào."Hạ Kiến Ninh. . . Hắn tới tìm anh đấy, hiện tại rất có thể còn ở trong nhà hàng kia, em quay lại đó, làm hắn bỏ đi hoài nghi đối với em." Diệp Thâm nói.Hạ Kiến Ninh lúc này khẳng định đã đi ra khỏi tầng hầm, có lẽ đang ở đó chờ anh.Hoa Chiêu gật gật đầu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể không bị bên trên truy trách tất nhiên là tốt nhất."Sau đó hôm nay em hãy lập tức rời khỏi đây." Diệp Thâm lại nói.Hoa Chiêu. . . . ."Có chuyện gì em hãy nói một lần cho xong a, đừng tức giận với anh nữa!"Cô vạn dặm xa xôi đến thăm anh. . . . Nhưng cô cũng hiểu được!Hoa Chiêu tính tình vừa lên, nghĩ đến anh ấy cũng không dễ dàng, lập tức lại hết giận.Anh ấy khẳng định càng áy náy hơn, càng không nỡ xa cô, càng muốn ở bên cô.Cô lập tức mềm lòng, bổ nhào qua ôm lấy cánh tay anh."Lúc nào rảnh phải đến thăm em cùng các bảo bảo, bất quá cũng đừng miễn cưỡng, nếu nguy hiểm thì đừng tới, chờ anh kết thúc nhiệm vụ, chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau." Hoa Chiêu nói ra.Giọng nói ngọt ngào xuyên thẳng đến trong lòng Diệp Thâm."Cô gái nhỏ của anh, ôn nhu, khéo hiểu lòng người như vậy." Diệp Thâm thâm tình nói.Hoa Chiêu bật cười."Ôn nhu thiện lương? Khả năng chỉ có anh cảm thấy như vậy." Hoa Chiêu cười nói: "Những người khác đều cảm thấy em không hiền lành gì hết.""Còn có, em không là cô gái nhỏ của anh, em là con gấu tinh của anh! Loại phá hỏng cả cân đấy!" Hoa Chiêu cười nói.Diệp Thâm cũng lập tức nhớ tới lúc trước. . . . Lúc trước của Hoa Chiêu, anh đã có chút không nhớ nổi bộ dạng, chỉ nhớ rõ có chút không cách nào hình dung. . . . ."Phá hỏng cân anh không thấy, nhưng cái giường trong nhà về sau đã sửa lại chưa?" Diệp Thâm đột nhiên hỏi.Buổi sáng hôm đó sau khi tỉnh lại anh phát hiện giường bị sập đấy.Cũng không biết là ngày đó bọn hắn đại chiến một đêm làm hỏng đấy, hay là do lâu ngày nên hỏng đấy.Hoa Chiêu sửng sốt một chút mới hiểu."Anh thật xấu!" Cô đánh vào bờ vai của anh.Diệp Thâm cười to.Bầu không khí nặng nề trước đó đã bị cuốn sạch.Tình yêu giữa hai người tồn tại lâu dài, sao có thể sớm nở tối tàn.Bất quá đợi đến lúc nhiệm vụ kết thúc mới gặp nhau thì quá lâu."Qua vài ngày anh sẽ tới thăm em cùng bọn nhỏ, yên tâm, anh sẽ xử lý tốt." Diệp Thâm nói."Được." Hoa Chiêu nghiêng người qua, đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ. Nhẹ nhàng lưu luyến."Em đi trước, bye bye~" nói xong mở cửa xuống xe, không chút dây dưa dài dòng.Thậm chí còn không quay đầu lại.Cũng không thể quay đầu lại.Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, cô gái nhỏ của anh luôn thông minh như vậy.Cho nên cô ấy phải đối mặt với Hạ Kiến Ninh thế nào để cho hắn bỏ đi hoài nghi, anh căn bản không cần dặn dò.Hoa Chiêu tiến vào nhà hàng, liếc mắt liền thấy được Hạ Kiến Ninh.Hắn quả nhiên chưa đi, đoán chừng còn chưa từ bỏ ý định.Hoa Chiêu trong nháy mắt trông thấy hắn liền đứng lại, quay đầu muốn đi. Nhưng do dự một chút, lại hùng hồn mà đi đến.Hạ Kiến Ninh lập tức bật cười, trên khuôn mặt tái nhợt lúc này mới nổi lên một tia hồng nhuận phơn phớt.Đúng vào giờ cơm, trong phòng lại đầy khách.Hoa Chiêu "Không thể không" cùng Hạ Kiến Ninh ghép bàn."Sao anh (cô) lại đến đây nữa?"Hai người đồng thời hỏi."Tôi đương nhiên là tới dùng cơm." Hoa Chiêu nói."Tôi cũng thế." Hạ Kiến Ninh cười nói.“Anh không phải tới họp sao? Sao không tham gia cùng những người khác?” Hoa Chiêu tò mò hỏi."Những người khác tới mấy quán có đồ ăn không thể ăn, vẫn là nhà hàng này ăn ngon." Hạ Kiến Ninh nói: "Dù sao tôi cũng không thiếu tiền."Hàn huyên xong, Hoa Chiêu gọi phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn, hiếm khi mà tán đồng quan điểm của hắn: "Tôi cũng hấy đồ ăn của nhà hàng này miễn cưỡng coi như cũng được."Phục vụ lập tức liếc nhìn ncô một cái, thật hung hăng càn quấy.Mặc dù nhà hàng này không phải là một nhà hàng thật sự, nhưng đầu bếp là đầu bếp thật sự, hắn dám nói tất cả đồ ăn của bọn họ là chân chính nhất!Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là ông chủ tự mình mang hạt giống từ trong nước đến, gieo trồng ở vùng ngoại ô đấy.Mà ngay cả xì-dầu, tương đậu nành, đều là tự mình làm đấy, cam đoan nguyên nước nguyên vị."Anh đừng không tin, nói ông chủ của các người về nước hãy đến thủ đô, hãy đến nếm thử đồ ăn của bếp Trương gia, sẽ biết còn có người giỏi hơn." Hạ Kiến Ninh nói.Phục vụ cười qua loa có lệ, giả bộ như không biết hắn, không tin lời hắn nói, thu menu lại rồi rời đi."Cái thái độ phục vụ này, không sợ bị đóng cửa sao?" Hoa Chiêu nhìn bóng lưng người phục vụ nói thầm.Hạ Kiến Ninh nhìn cô, đột nhiên nói: "Hôm nay cô nói rất nhiều, có chút khác thường."Theo lý, cô nên không muốn cùng hắn nói chuyện mới đúng."Haha, bị anh phát hiện." Hoa Chiêu cười nói: "Đây không phải trông thấy sắc mặt anh không tốt, vui vẻ nha. Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"Hạ Kiến Ninh sững sờ, bật cười: "Giữa chúng ta hình như, không có thâm cừu đại hận gì a?""Hạ tiên sinh khả năng đối với cái gọi là thâm cừu đại hận lý giải không giống tôi." Hoa Chiêu nói: "Nếu như không phải Diệp Thâm nhạy bén, Hạ Lan Lan hiện tại đã sinh ra con của anh ấy rồi, đến lúc đó, tôi làm sao bây giờ? Con của tôi làm sao bây giờ?"Cái này còn không gọi thâm cừu đại hận, cái gì mới gọi là thâm cừu đại hận?"Nụ cười trước đó của Hoa Chiêu không thấy nữa rồi, nhìn Hạ Kiến Ninh bằng ánh mắt lạnh lùng.Thực ra thì chuyện này cũng đã trôi qua trong lòng cô rồi, nhìn tình trạng thê thảm hiện tại của Hạ Lan Lan, cô không còn chút thù hận nào ~Nhưng cái cớ này lấy ra vẫn dùng tốt.Nét mặt của cô cũng hoàn mỹ.Hạ Kiến Ninh tin rồi."Thật có lỗi." Hắn có chút nghiêng người, chân thành nói."Hừ." Hoa Chiêu lườm hắn một cái, giống như là thực vui vẻ, tiếp tục hỏi: "Hạ tiên sinh đây là làm sao vậy? Mệt mỏi sao? Nếu thật sự quá mệt mỏi..., vẫn đừng nên công tác nữa, về nhà nghỉ ngơi có vẻ tốt hơn."Hạ Kiến Ninh rốt cuộc xác định, cô cố ý tới để sỉ nhục hắn đấy.Ha ha, chút tâm tư của phụ nữ."Tôi không sao, ngược lại là cô. . . Được rồi." Hạ Kiến Ninh muốn hỏi cô có xem báo chí hay không.Nhưng hắn lại đột nhiên dừng lại, nếu như cô đọc báo, có lẽ sẽ nhận ra Diệp Thâm, biết rõ hắn ở nơi nào."Anh vậy mà còn muốn hỏi tôi tại sao lại tới đây?" Hoa Chiêu làm như đoán được vấn đề của hắn, im lặng mà nhìn hắn."Được rồi, tôi nói, ở đây tôi có 67 bất động sản phải đi kiểm tra, mấy con phố kề bên đều có, nhưng tôi nhìn thấy anh, lại không muốn đi kiểm tra nữa rồi, nên đã sửa lại thời gian a."Hạ Kiến Ninh cười, đến khoe của sao?Thật sự là ngây thơ đáng yêu. . . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận