Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 386 - Có Việc Nhỏ.



Chương 386 - Có Việc Nhỏ.



Chương 386: Có Việc Nhỏ.Người Văn gia đến không tính là bất ngờ, đây thật sự là thân thích của Diệp gia, Hoa Chiêu sinh con, theo lý họ là nên tới thăm đấy.Hai mẹ con đến cửa lúc 9 giờ sáng, vốn chọn lúc này vì nghĩ người Diệp gia sẽ không ở đây, kết quả phát hiện chẳng những Diệp Thâm ở nhà, Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều ở đây.Thật sự là nhìn trúng cô con dâu này ah, mẹ chồng chị chồng cùng nhau hầu hạ trong tháng.Nhìn lại căn nhà đầy khí phái này, nhà Văn Tịnh thật sự là không so được."Bà thông gia, mấy hôm không thấy, khí sắc thật sự rất tốt, giống như trẻ ra 10 tuổi!" Bà Văn nhìn thấy Miêu Lan Chi liền khoa trương nói.Miêu Lan Chi cong khóe miệng cùng bà ta hàn huyên.Bà chướng mắt Văn Tịnh nguyên nhân lớn nhất, cũng là bởi vì Văn gia. Cả nhà làm giáo dục đấy, coi như là thư hương môn đệ, kết quả lại giống như con buôn..., so với những người bình thường còn kém xa.Mấu chốt nhất chính là kiến thức hạn hẹp, đến mấy cái phiếu thịt của nhà Diệp Danh còn trừng mắt nhớ thương lấy, chỉ nghĩ đến thôi trong lòn đã muốn tạo khoảng cách."Tôi đây là gặp việc vui tinh thần thoải mái, tôi cũng không giống bà, cháu trai lớn cũng đã lên tiểu học rồi, tôi đã trông mong bao nhiêu năm, thật vất vả mới được bế cháu trai, vì quá vui vẻ nên khí sắc tất nhiên là tốt rồi." Miêu Lan Chi cười nói.Dù sao Văn Tịnh cũng không ở đây, bà liền đâm người Văn gia.Phải nói là Văn Tịnh không thể mang thai, tận đáy lòng bà không trách Văn Tịnh, nhưng lại trách người Văn gia.Theo như Văn Tịnh tự nói, từ lần đầu tiên có kinh nguyệt đã không bình thường, bao nhiêu năm cũng không bình thường, hơn nữa hằng ngày căn bản không biết nên chú ý cái gì, cái gì mà không thể ăn mát đấy, không thể dính nước lạnh, không thể kịch liệt vận động, cô cũng không biết, mẹ của cô chưa từng nói với cô.Cô ta từ nhỏ đã phải chăm sóc em trai em gái, chẳng phân biệt đông hạ, giữa mùa đông giặt quần áo cho các em đó là chuyện quá bình thường. Khi đó điều kiện cũng không tốt, nội thành nấu nước đều dùng than đá, mà than đá số lượng có hạn đấy, cô ta tất nhiên là không có nước ấm dùng.Kết quả là làm cho thân thể cô ta bị đủ loại bệnh.Cái này không trách mẹ ruột của cô ta thì trách ai?Nếu nói bà Văn không biết những kiến thức cơ bản này, đánh chết bà cũng không tin! Bà ta chính là không muốn nói, nói ra ai sẽ giặt quần áo? Chính bà ta sao? Nên bà ta mới chọn không biết.Miêu Lan Chi nói một câu, làm cho bà Văn xấu hổ.Chính bà ta cũng biết Văn Tịnh không thể sinh con nguồn căn cũng từ bà ta, nhưng bà ta dám thừa nhận sao? Bà ta không dám, bà ta ở trước mặt Văn Tịnh một mực chắc chắn rằng bà ta cái gì cũng không biết! Khi còn bé bà ta cũng như vậy, còn không phải sinh ra 5 đứa bé? Văn Tịnh không thể sinh, là do số mệnh cô ta không tốt."Cô con dâu hai nhà bà mệnh thật là tốt, thoáng cái sinh được một đôi long phượng, nam nữ song toàn rồi, toàn bộ thủ đô cũng không có mấy người có phúc khí như vậy!" Bà Văn còn phải nịnh nọt lấy."Đúng thế, người bình thường không có mệnh tốt như con bé." Miêu Lan Chi một chút cũng không khiêm tốn. Mệnh cách bình thường, có thể đào ra nhiều nhân sâm ngàn năm như vậy sao? Diệp gia bọn họ thật sự là nhặt được bảo vật rồi."Đúng rồi, tôi còn chưa thấy qua cô con dâu hai nhà bà đâu, tôi cũng muốn gặp một chút." Bà Văn cùng Văn Nhược đều hướng nhà giữa nhìn quanh.Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm ở tại tiền viện nhà giữa, Diệp Thư cùng Miêu Lan Chi hiện tại cũng ở trong sương phòng, nơi đãi khách bây giờ cũng là sương phòng, nhà giữa đơn giản là không cho người ra vào, bên trong có sản phụ cùng đứa nhỏ.Miêu Lan Chi thấy các bà đã ngồi trong phòng trong chốc lát rồi, trên người cũng không còn hàn khí nữa, lúc này mới mang các bà đi nhà giữa.Là thông gia, gặp một lần có lẽ cũng không sao."Tiểu Hoa nhi, có khách nhân đến rồi." Miêu Lan Chi tiến vào nhà giữa, liền mời hai người ở phòng khách ngồi xuống, quay đầu nói với phòng đối diện một tiếng.Sân nhỏ rất lớn, đi vài bước như vậy, trên người bà liền lạnh, nên bà không đi vào làm cho ba mẹ con dính phải hàn khí.Hoa Chiêu trong phòng lên tiếng, Diệp Thâm liền đi ra ngoài đãi khách.Cô cũng phải thay đổi bộ quần áo khác để có thể đãi khách đấy.Gần đây kỳ thật người đến thăm cô cũng không nhiều lắm, nên cô mặc cũng rất tùy ý.Mọi người nói chung đều chờ đợi bữa tiệc đầy tháng cho bọn nhỏ do nhà họ Diệp tổ chức. Nhưng họ không biết, nhà họ Diệp đã bàn bạc với Hoa Chiêu và không định tổ chức tiệc đầy tháng gì cả.Có phúc thì nên đặt xuống, đừng quá phô trương, nhất là trong thời buổi rối loạn này, chỉ là người nhà mình ăn bữa cơm thì tốt rồi.Diệp Thâm xuất hiện, làm cho hai mắt Văn Nhược sáng ngời, cô ta đã rất lâu chưa từng gặp qua Diệp Thâm rồi, anh ta vẫn như trong quá khứ đẹp trai như vậy, không, anh ta so với trước kia còn nam tính hơn.Điều khiến cô ta ngạc nhiên nhất là Diệp Thâm bây giờ từ trong ra ngoài lộ ra một cỗ ôn nhu, cũng không còn lạnh lùng cự tuyệt người cách xa ngàn dặm nữa, điều này càng khiến anh trông quyến rũ hơn.Văn Nhược con mắt đều thẳng.Miêu Lan Chi lập tức nhíu mày, bà đột nhiên nhớ tới, năm đó Văn Nhược đối với Diệp Thâm hình như có hứng thú, luôn muốn đến gần bà, vẫn là bà trực tiếp nói cho Văn Tịnh không được, cô ta mới yên tĩnh rồi.Người một nhà này, thật sự là...Diệp Thâm cũng cảm thấy ánh mắt của cô ta, về phần "Ý tứ" năm đó của cô ta, anh hoàn toàn không biết. Bất quá hiện tại anh rất không thích loại ánh mắt này, cho nên anh trực tiếp kiếm cớ vào phía sau hậu viện tìm Hoa Cường nói chuyện phiếm đi.Bà Văn kéo Văn Nhược một cái, đứng dậy cùng cô ta đi buồng trong, nhìn xem Hoa Chiêu trong truyền thuyết.Văn Nhược lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi kịp.Hoa Chiêu dựa vào trên giường không xuống đất, chỉ là đang ngồi cùng các bà chào hỏi: "Thím Văn, Chị Văn, xin chào."Vừa gặp mặt, khuôn mặt vừa tò mò vừa tự mãn của Văn Nhược cứng đờ, đây là cô vợ nông thôn sao? Một người vợ nông thôn hơn 100 cân khi kết hôn?Thôn nào vậy? Đây quả thực…Trong lòng cô ta lập tức tràn ngập cảm giác vô lực.Trưởng thành như vậy, căn bản không cách nào so sánh được ah.Bà Văn cũng sững sờ trong chốc lát, bất quá bà ta không phải đến để so sánh đấy, bà ta là có việc cầu người đấy, cho nên há mồm liền nói những lời tốt đẹp: "Xem cô gái này xinh đẹp thật đấy, ở thủ đô cũng tìm không ra người thứ hai rồi! Diệp Thâm thật sự có phúc khí, cưới được cô vợ xinh đẹp như vậy!"Hoa Chiêu thẹn thùng mà cười, không nói lời nào.Miêu Lan Chi lại không nghĩ sẽ nghe những câu nói giả dối và trống rỗng như vậy đấy, Văn gia nói lời tốt đẹp có thể là muốn thu phí đấy."Con vừa rồi gọi sai rồi." Miêu Lan Chi nói với Hoa Chiêu: "Con cũng không thể gọi cô ấy là chị Văn, cô ấy còn phải gọi con là chị dâu đây này."Diệp Thâm lớn tuổi hơn Văn Nhược."Ah, ra là vậy, con nhất thời không nhớ ra được." Hoa Chiêu cười nói.Văn Nhược bị điểm danh, lấy lại tinh thần, không tình nguyện mà kêu một tiếng: "Chị dâu."Hoa Chiêu thấy cô ta bộ dạng không được tự nhiên, ánh mắt lóe lóe.Lại là một đóa hoa đào nát của người đàn ông nhà cô? Cũng đúng, anh ấy trưởng thành như vậy, hoa đào mà ít đi ngược lại mới kỳ quái.Bà Văn hết khen Hoa Chiêu, lại đi tâng tốc đứa trẻ, còn muốn ôm lên.Hoa Chiêu trực tiếp đưa tay cự tuyệt, không phát hiện đứa nhỏ đang ngủ à! Hơn nữa bà ta vậy mà một bộ muốn đem đứa nhỏ đánh thức để chơi cùng, điều này làm cho cô lập tức có ấn tượng không tốt đối với bà Văn.Miêu Lan Chi cũng phiền rồi, mịt mờ mà liếc mắt.Bà thật muốn đem hai người này đuổi đi! Nhưng nếu quá trực tiếp lại khó coi.Miêu Lan Chi mắt nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cho bà ánh mắt muốn bà đi ra ngoài.Miêu Lan Chi lập tức ngầm hiểu, bà đi ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn lại Hoa Chiêu, người ta là một sản phụ, nói vài lời liền mệt mỏi cần nghỉ ngơi, hai người nên ra về."Ai nha, ta đột nhiên nhớ tới mấy cái tã tôi vẫn còn ngâm trong chậu chưa có giặt đâu rồi, nếu không giặt sẽ không sạch được rồi, bà thông gia cứ ngồi chơi, tôi giặt xong lại đến." Miêu Lan Chi nói ra.Lời này đúng ý bà Văn, thật sự là muốn ngủ gật lại đưa đến gối đầu."Vậy bà thông gia nhanh đi, tôi giúp bà xem đứa nhỏ!" Bà Văn cao hứng nói.Miêu Lan Chi nói ra: "Hai đứa nhỏ hiện tại không cần nhìn, đều ngủ rồi, các người chỉ cần nói chuyện nhỏ chút, đừng đem bọn chúng đánh thức, bọn chúng có thể ngủ một giấc đến giữa trưa, sau đó sẽ chơi rất ngoan!"Bà Văn đã hiểu, đây là ngại giọng bà ta lớn đây này. Thật là, quý giá.Đáng tiếc con gái bà ta không có cái mệnh này.Miêu Lan Chi đi rồi, còn đem Diệp Thư vẫn luôn im lặng làm nền túm đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người Hoa Chiêu.Bà Văn hướng ra phía ngoài quan sát, tuy có cửa sổ chống đỡ, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng là hình như bà ta thật sự nghe thấy được âm thanh Miêu Lan Chi giặt tã.Sợ rằng sau khi rửa xong sẽ quay lại ngay, bà Văn không dám chậm trễ mà đi thẳng vào vấn đề.Vừa quay đầu, biểu cảm vui mừng của bà Văn lập tức biến thành sầu khổ, khóe mắt còn lóe ánh nước mắt, một bộ muốn khóc lại cố nén.Hoa Chiêu kinh ngạc, còn có bạch liên hoa lớn tuổi như vậy, đây là lần đầu tiên cô trông thấy, thêm kiến thức rồi!Hơn nữa, thật sự cay con mắt.Bà Văn nhìn đã hơn 40 gần 50 tuổi rồi, nói là bà lão thì có chút sớm, nhưng gọi là phụ nữ trung niên thì quá trẻ rồi!Hơn nữa bộ dáng bà ta cũng không được tốt, lúc tuổi trẻ có lẽ cũng không phải rất đẹp, dù sao bây giờ cũng nhìn không ra dấu vết nào của sự xinh đẹp rồi, hơn nữa làn da đen, mùa đông lại không cố ý bảo dưỡng, sắc mặt thật không tốt.Nếu như dùng một chữ để hình dung, cái kia chính là "Xấu"Bây giờ bà ta làm ra cái loại động tác mà chỉ có Bạch Liên Hoa mới có thể làm, khiến Hoa Chiêu cảm thấy khó chịu mà nổi da gà.Cô chặt chẽ ngậm miệng lại, giả như không thấy gì. Cô không tiếp lời, cô cái gì cũng không phát hiện, xem bà ta còn có thể diễn thế nào.Không đợi được sự dò hỏi lo lắng trong dự đoán,Bà Văn chỉ có thể sờ soạng đem mắt hấp dẫn lực chú ý của Hoa Chiêu, sau đó chủ động nói ra: "Kỳ thật lần này thím tới, là có việc nhỏ muốn nhờ cháu."



Bạn cần đăng nhập để bình luận