Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1150 - Châm Ngòi Ly Gián.



Chương 1150 - Châm Ngòi Ly Gián.



Chương 1150: Châm Ngòi Ly Gián.Trong lòng Hoa Chiêu dừng lại, lão gia tử kia rốt cục không được.Nhưng để cô đi qua làm gì?"Anh bây giờ đang đi công tác ở nơi khác không thể quay về, em đi qua chăm sóc mẹ một chút." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, mấy ngày nay cô không nhìn thấy Miêu Lan Chi.Cô còn tưởng rằng bà ấy đang đi quay phim, hóa ra là đi bệnh viện chăm sóc lão gia tử."Tốt, vậy em sẽ qua đó.""Được, mang theo mấy người Lưu Minh, anh sợ người Miêu gia xúc động." Diệp Danh nói.Ô dù Miêu gia sắp đổ, con cháu Miêu gia còn chưa có thành tựu, toàn bộ cấp bậc của Miêu gia đều giảm xuống mấy cấp độ.Ví dụ như, không có Miêu lão gia tử, trước kia những tiểu khu bọn họ có thể tiến vào, về sau cũng không vào được nữa, ở cửa dừng lại một chút, cũng sẽ bị đuổi đi.Hoa Chiêu buông điện thoại xuống chạy tới bệnh viện, đi thẳng đến phòng bệnh của cán bộ.Đúng, Miêu lão gia tử bây giờ còn có thể ở lại phòng bệnh của cán bộ cấp cao, những mối quan hệ kia của ông ta nguyện ý an bài cho ông ta, nhưng những người Miêu gia khác về sau sợ là quá sức rồi.Những con rể kia, còn chưa có mấy người đạt tới cấp bậc cao.Còn chưa tới gần, Hoa Chiêu đã nhìn thấy trong phòng bệnh đều đứng đầy người, cả đám biểu tình đều rất ngưng trọng.Hoa Chiêu liếc mắt một cái, già trẻ đều có, ba bốn mươi người.Có lẽ những người Miêu gia có thể đến đều đã đến.Cái này ngược lại cũng đúng, đối với người Miêu gia mà nói, người sắp đi là cha, ông nội của bọn họ, không đến chính là không hiếu thuận, người ngoài biết cũng sẽ lấy ánh mắt khác nhìn bọn họ.Hoa Chiêu nhân cơ hội quen biết người Miêu gia một chút, so sánh với tư liệu.Đột nhiên cô phát hiện ra một chút kỳ lạ, thiếu hai đối tượng tương đối quan trọng.Miêu Miêu và Miêu Hồng thế nhưng lại không có ở đây.Ấn tượng của cô đối với hai người này vô cùng sâu sắc, dù sao hai người thiếu chút nữa trở thành vị hôn thê của Diệp Danh và Diệp Thâm.Hơn nữa cả hai người đều đã sớm đến thủ đô, nghe nói về sau cũng lưu lại thủ đô.Chẳng qua quan hệ nhà họ Miêu không còn quá mạnh mẽ, công việc an bài cũng tương đối bình thường.Coi như là công tác quan trọng hơn, hai người kia cũng nên đến rồi.Tin tức Miêu lão gia tử sắp xong khẳng định đã được đưa đi mấy ngày trước, bởi vì trong phòng rất nhiều người là từ nơi khác chạy tới.Hai người họ đâu?Những suy nghĩ này, chỉ chợt lóe lên trong đầu Hoa Chiêu, không chậm trễ cô xuyên qua đám người đứng sau lưng Miêu Lan Chi.Người Miêu gia yên lặng nhường cho cô một con đường, ánh mắt đều quan sát cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.Hoa Chiêu tới rất đúng thời điểm, Miêu lão gia tử còn chưa tắt thở, hơn nữa giống như là hồi quang phản chiếu.Sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, ánh mắt sáng ngời, rất có tinh thần.Ông ta nắm thật chặt tay Miêu Lan Chi, giọng nói rõ ràng: "Tiểu Chi, đời này ba ba thực xin lỗi con, ba ba xin lỗi con."Miêu Lan Chi nắm tay ông ta, rõ ràng cảm giác được đôi tay này lạnh như băng cùng cứng ngắc, cũng cảm thấy tính mạng đang dần trôi qua.Nước mắt của bà cũng rơi xuống, nức nở nói: "Không có, không cần."Tư tưởng thâm căn cố đế trong lòng bà lại xuất hiện, thiên hạ nào có cha mẹ nào không phải, cha mẹ cho bà sinh mệnh, nuôi nấng bà lớn lên, sai lầm lớn đến đâu, cũng không cần nói xin lỗi với bà.Miêu lão gia tử nắm tay bà, giọng yếu đi một chút, gian nan nói: "Ba phải chết, con tha thứ cho ba, bằng không ba chết cũng không thể nhắm mắt.”"Dạ! Dạ! " Nước mắt Miêu Lan Chi rơi như mưa.Khóe miệng Miêu lão gia tử cong lên, ánh mắt từ trên người Miêu Lan Chi dời đi, lúc xẹt qua Hoa Chiêu, trong nháy mắt trở nên hung ác.Nhưng rất nhanh ông ta lại mở mắt ra, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mấy người con cháu, nhìn bọn hắn, thẳng đến khi ánh mắt tan rã.Rốt cuộc ông ta cũng không nhắm mắt lại.Miêu Lan Chi nhất thời bi thương, thống khổ lên tiếng: "Cha ơi! Con tha thứ cho cha rồi! Cha! Cha tỉnh dậy đi! Cha! Con tha thứ cho cha rồi!!”Mọi người phía sau lập tức bổ nhào tới trên người Miêu lão gia tử, cất tiếng khóc lớn.Gọi cha gọi ông nội gọi ông ngoại đều có.Đột nhiên, có người hô to: "Đều là cô hai sai! Cô hai thấy chết mà không cứu!"Miêu Lan Chi xếp hàng thứ hai trong số các cô gái trong nhà họ Miêu."Cô hai, sao cô lại nhẫn tâm như vậy! Đây là cha ruột của cô ah!”"Từ nhỏ đến lớn, ba ba thích nhất là em!" Miêu Anh Hoa cũng vô cùng đau đớn mà nhìn Miêu Lan Chi nói một câu."Cô hai, nghe nói rượu thuốc Diệp gia còn nhiều mà, chính các người còn dùng làm nước uống, có phải không vậy?""Kết quả cô chẳng những không cho ông nội uống một ngụm, cô còn cho ông ấy uống thuốc giả! Làm ông nội chết nhanh hơn!"Tay Hoa Chiêu đặt trên vai Miêu Lan Chi, rõ ràng cảm giác được bà hung hăng run lên.Những lời rác rưởi khác coi như xong, câu này xem như chọc vào điểm mấu chốt.Mặc kệ người ngoài suy đoán chuyện Miêu lão gia tử "vu cáo" như thế nào, người nhà họ Diệp biết, ông ta đúng là uống thuốc giả, lúc ấy cũng không phải giả đau, đều là hiệu quả của thuốc giả Hoa Chiêu cho....Tầm mắt Hoa Chiêu đảo qua những người này, ánh mắt bọn họ lóe lên, trong mắt nào có nửa điểm bi thương, chỉ có phẫn nộ.Phẫn nộ Miêu Lan Chi không cứu Miêu lão gia tử, phá hỏng tiền đồ của bọn họ.Ở đây khiêu khích ly gián sao."Hóa ra các người còn biết ăn nói như vậy, vậy mẹ chồng tôi năm đó quỳ gối ở cửa cầu Miêu lão gia tử thả cho cha chồng tôi một mạng, sao các ngươi không có ai hỗ trợ cầu tình?" Hoa Chiêu hỏi.Trong phòng yên tĩnh.Miêu Anh Hoa đen mặt mở miệng: "Chuyện năm đó, rất phức tạp, một đứa trẻ như ngươi biết cái gì? Cha lúc trước căn bản cũng không nghĩ đến muốn lấy mạng cha con Diệp gia! Bây giờ họ không tốt sao? Tốt đến nỗi không thể tốt hơn!”"Mà cha tôi lại bị bọn hắn đánh đến Tây Bắc, phí thời gian nửa đời, cuối cùng trơ mắt mà bệnh chết ở trước mắt các người! Các người đã hài lòng?"Nước mắt Miêu Lan Chi không tiếng động mà rơi xuống."Được, một đứa trẻ như tôi không nói chuyện năm đó, chỉ nhìn hiện tại." Hoa Chiêu nói: "Miêu lão gia tử năm nay đã hơn 80 rồi, nói thật, hơn 80 gọi là hỉ tang, các người có ý gì?”"Vậy mà lại yêu cầu chúng tôi cứu sống một bệnh nhân ung thư hơn 80 tuổi, để cho ông ta sống lâu trăm tuổi? Trường sinh bất lão?”"Rượu thuốc Diệp gia chỉ là sản phẩm chăm sóc sức khỏe, không phải thuốc trường sinh bất lão.”“Hơn nữa, cho dù Diệp gia chúng tôi đem rượu thuốc thành nước mà uống, cũng sẽ không cho địch nhân uống một ngụm, bằng không, lão gia tử nhà chúng tôi cũng không thể sống đến bây giờ!Cô nói xong, rõ ràng cảm giác bả vai căng cứng của Miêu Lan Chi đã buông lỏng.Xác thực, không cho cha rượu thuốc, không phải lỗi của bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận