Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1421 - Em Sẽ Cho Anh Thấy Tâm Cơ Của Người Phụ Nữ Này



Chương 1421 - Em Sẽ Cho Anh Thấy Tâm Cơ Của Người Phụ Nữ Này



Chương 1421: Em Sẽ Cho Anh Thấy Tâm Cơ Của Người Phụ Nữ NàyĐó là một câu khẳng định nên Hoa Chiêu không trả lời.Cô hỏi Diêu Khôn: "Anh nói xem, là anh sai hay chị ấy sai?”Diêu Khôn lập tức nói: "Đương nhiên là anh sai rồi, luôn là lỗi của anh.”"Anh!" Diệp Thư lại tức giận.Diêu Khôn vô cùng ủy khuất nói với Hoa Chiêu: "Em nhìn xem, chính là như vậy, anh sai cũng không được, cô ấy sai cũng không được! Vậy thì ai sai?”"Em sai, là em sai." Hoa Chiêu cười nói: "Em không nên hỏi hai người.”Diệp Thư và Diêu Khôn dừng vài giây, cũng lộ ra chút ý cười.Bầu không khí căng thẳng được hòa hoãn một chút."Vậy em sẽ nói về quan điểm của em." Hoa Chiêu nói: "Về vấn đề này, phương pháp xử trí của Diêu Khôn không sai, rất hợp tình hợp lý, là hiệu quả nhất.”"Anh ấy cũng không phải là bác sĩ, trong nhà có nhiều người giúp việc giúp đỡ như vậy, anh ấy trở về cũng vô dụng, nhiều lắm cũng chỉ có thể trấn an chị." Hoa Chiêu nói.Diêu Khôn muốn gật đầu, nhưng câu cuối cùng nghe sao lại có chút không được tự nhiên?Diệp Thư hừ một tiếng, cô ấy cũng phải thừa nhận Hoa Chiêu nói đúng, trong nhà nhiều vệ sĩ như vậy, cũng không thiếu một người đàn ông như Diêu Khôn."Đã biết chưa?" Hoa Chiêu quay đầu nhìn Diêu Khôn: "Nếu anh chỉ coi mình là một người đàn ông, thì những người đàn ông khác cũng có thể thay thế sự tồn tại của anh, bên cạnh Diệp Thư không thiếu một người đàn ông.”Diêu Khôn ngay lập tức nói: "Anh sai rồi, anh thật sự sai rồi.”Lời xin lỗi lần này là chân thành."Anh là người đàn ông của em, là cha của đứa bé, khi ấy em và con đều cần anh, anh nên ở bên cạnh em." Diêu Khôn nói.Kỳ thật lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Đại Bảo đã lớn, phát sốt chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không có gì nguy hiểm.Nhưng hắn quên rằng mỗi lần như vậy Diệp Thư đều trở nên vô cùng khẩn trương, lúc ấy người cần hắn không phải là Đại Bảo, mà là Diệp Thư.Trong lúc Diệp Thư lo lắng và bất lực, bất kể là vì cái gì anh đều nên ở đó.Thay vì để cho những người đàn ông khác thay thế mình!"Anh sai rồi, anh sai rồi." Diêu Khôn nắm chặt bả vai Diệp Thư xin lỗi nhiều lần."Còn về chuyện của Tạ Liên Na, trước hết anh phải nói là anh thực sự không có bất kỳ mối quan hệ khác thường nào với cô ta cả.”"Những điều em thấy lúc trước đều là hiểu lầm và trùng hợp, nếu như không phải trùng hợp, vậy đó chính là hiểu lầm do con người tạo ra, em phải tin tưởng anh, trong lòng anh chỉ có mình em và bọn trẻ."Khóe miệng Diệp Thư không nhịn được nhếch lên, cô ấy có thể cảm nhận được Diêu Khôn thật lòng.Hơn nữa, đã lâu lắm rồi hắn không dỗ dành cô ấy như vậy.Hoa Chiêu nói đúng, một khi nói ra, hiểu lầm sẽ được giải quyết."Hừ." Cô kiêu ngạo hừ một tiếng.Hoa Chiêu đứng dậy tìm cách rời đi."Có chuyện khó nói, nếu nói ra được thì tốt rồi, nếu không nói ra được thì qua tìm em nhận lời khuyên." Cô nói.“Được rồi, lần này thật sự là cảm ơn em!” Diêu Khôn nhếch miệng cười lớn.Biết trong quá khứ Diệp Thư cố tình gây sự đều bởi vì ghen tuông, nút thắt trong lòng hắn trong nháy mắt cũng được cởi bỏ.Hắn còn tưởng rằng Diệp Thư không yêu mình nữa, cho nên nhìn mình chỗ nào cũng không vừa mắt.Hoa Chiêu cười rời đi.......Sáng sớm hôm sau, cô và Diêu Khôn cùng nhau ra ngoài, đến khách sạn Hữu Nghị.Tạ Liên Na vừa mới rời giường, vẻ mặt ngủ không ngon.Bên ngoài hơn năm giờ đã có rất nhiều xe cộ đi lại, cho nên cô ta không thể nào ngủ được."Đây là thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở trong nước, sau này cô phải từ từ làm quen." Hoa Chiêu cười nói.Trong nháy mắt Tạ Liên Na lập tức muốn đến sân bay.Cô ta nhìn về phía Diêu Khôn.Hôm nay tâm tình Diêu Khôn rất tốt, tinh thần sáng láng, đáy mắt đều là ánh sáng, thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa có tiền.Có tiền như vậy, đẹp trai như vậy, năng động như vậy, lương thiện như vậy, một người đàn ông đơn thuần như vậy không dễ tìm.Điều đáng tiếc duy nhất là anh ta đã có vợ con.Nhưng..."Ăn chút gì đi, ăn xong bữa sáng tôi dẫn cô đến nhà máy xem một chút." Hoa Chiêu nói."Tôi không ăn sáng, đi thôi." Tạ Liên Na nói.Chuyện chăm sóc sức khỏe của cô ta, Hoa Chiêu không khuyên, nên nói đi thì đi.Sau khi lôi hai trợ lý nước ngoài ra khỏi giường, Hoa Chiêu dẫn bọn họ đến nhà máy thực phẩm Diêu Ký.Tại đường vành đai năm, thuộc về ngoại thành của thành phố.Có diện tích 100 mẫu, không lớn cũng không nhỏ.Diêu Ký ở nước ngoài chủ yếu kinh doanh các loại sản phẩm đông lạnh, thức ăn nhanh, thị trường rất lớn.Phân xưởng trong nước vẫn lấy thực phẩm đông lạnh, thức ăn nhanh làm chủ đạo, hiện tại chỉ có hai loại chủ yếu là sủi cảo, bánh bao, cho nên nhà máy không quá lớn.Thị trường sản phẩm đông lạnh trong nước chỉ mới xuất hiện nên còn rất nhỏ.Bởi vì có quá ít người có tủ lạnh.Cho dù có tủ lạnh thì nó cũng được sử dụng để dự trữ thịt, không phải để cất thực phẩm đông lạnh.Dù sao cái kia cũng quá đắt, không bằng tự mình gói sẽ vừa rẻ lại ngon.Nhưng triển vọng trong tương lai của thị trường này đầy hứa hẹn, vì vậy tốt hơn hết là tạo dựng tên tuổi cho mình ngay bây giờ và biến nó thành một thương hiệu lâu đời.Nhìn thiết kế nhà máy đẹp mắt, kiến trúc hiện đại, dây chuyền sản xuất tiên tiến, Tạ Liên Na miễn cưỡng hài lòng.Chỉ cần nhìn vào nhà máy này, nó trông đẹp và tốt hơn trụ sở nước ngoài của họ.Hơn nữa, máy móc đều là hàng nhập khẩu nên không có chuyện lạc hậu.Nếu trên đường đi cô ta không nhìn thấy cảnh tượng lạc hậu của đất nước này, cô ta vẫn sẽ rất hài lòng với vị trí mới của mình.Nhưng nhìn sơ đồ nhà máy và chỉ sản xuất 2 loại sản phẩm, cô ta vẫn thầm ngậm ngùi.Nếu không có kinh phí và thị trường nhỏ, sẽ dần cảm thấy nản.Cô ta không muốn lãng phí cuộc đời mình ở đây.Vấn đề là ở đây cô ta không thể liên lạc với Diêu Khôn.Nhưng cô ta không từ chối ngay ở đây, điều đó thật ngớ ngẩn.Tạ Liên Na đi theo Hoa Chiêu một ngày, thậm chí còn đưa ra vài lời kiến nghị, chứng tỏ cô ta rất nghiêm túc quan tâm.Nhưng đêm đó cô ta ngã bệnh.Điện thoại của Hứa Chiêu nhanh chóng vang lên.Cô giúp việc bắt máy, đối phương gọi tên Diêu Khôn."Diêu tổng, tôi đau quá..." âm thanh Tạ Liên Na đứt quãng đau đớn."Cô làm sao vậy? Đau chỗ nào?" Diêu Khôn sửng sốt.“Tôi cũng không biết bị làm sao nữa, tôi đột nhiên bị đau bụng a... Cứu với!” Tạ Liên Na nói một cách yếu ớt.“Bây giờ cô đang ở đâu?” Diêu Khôn hỏi."Ở khách sạn."“Cô chờ ở đó, tôi lập tức tới ngay!” Diêu Khôn đặt điện thoại xuống, vội vàng thay quần áo.Diệp Thư nghe vậy, khoanh tay lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.“Hiện tại anh không có công tác, muốn bận rộn rồi hả?" Chà, cũng không hẳn vậy.Đổi các khác."Anh không phải bác sĩ, đi thì có ích gì? Xung quanh cô ta không có ai sao? Để người khác gọi xe cấp cứu còn nhanh hơn là lái xe đưa cô ta đến đó." Diệp Thư lạnh lùng nói.“Ừ, em nói đúng!” Diêu Khôn nói.Thấy Hoa Chiêu bước vào, hắn lập tức nói: "Em biết số xe cấp cứu không, mau gọi họ đến khách sạn Hữu nghị cứu người đi. Tạ Liên Na nói cô ta bị đau bụng đang kêu cứu, nhất định rất nghiêm trọng đúng không?"“Còn anh thì sao?” Hoa Chiêu hỏi.Diêu Khôn nhìn Diệp Thư: "Anh không đi, anh không phải là bác sĩ, đi cũng vô dụng, nơi này là địa bàn của em, em đi đi."“Hừ.” Diệp Thư hừ lạnh một tiếng, nhưng đối với đáp án của hắn rất hài lòng."Ừm, vừa rồi anh vì tình nghĩa của người chủ mà lo lắng, cô ta là nhân viên của anh, ở nơi xa lạ mà ngã bệnh, không tìm được người giúp đỡ, anh phải có nghĩa vụ giúp đỡ cô ta.".“Đúng vậy, đúng vậy!” Diêu Khôn nói.“Đi thôi, em cho anh thấy tâm cơ của người phụ nữ này.” Hoa Chiêu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận