Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1485 - Tôi muốn ly hôn với anh ta



Chương 1485 - Tôi muốn ly hôn với anh ta



Chương 1485: Tôi muốn ly hôn với anh taChờ cháu trai Uông Vĩ tìm được người tới thì đã không còn thấy ai.Không thấy Uông Bằng và Uông Phi Phi, ngay cả vị bác sĩ kia cũng không tìm được, đầu bị mang đi rồi.Bắt Uông Phi Phi đi vì sợ đối phương gây áp lực khiến cô ta đổi lời khaiCòn vị bác sĩ kia bị bắt đi vì người này biết không ít chuyện, hắn có thể đã giúp Uông gia làm rất nhiều việc xấu.Uông Dương-cháu trai Uông Vĩ, thấy cha mẹ và anh em của Uông Phi Phi được thả ra. Liền quay đầu muốn rời đi.Trong góc lại truyền đến một giọng nữ: "Uông Dương, lúc này anh tới đây làm gì? Có lệnh đi tìm Uông Phi Phi sao?”Uông Dương còn chưa tìm được giọng nói phát ra từ đâu, đã bị Kim Hà nhào tới bắt lấy: "Thì ra là mày! Là mày xúi giục con gái tao hại người? Là mày hại nó! Mày mau cứu nó ra!”Cả nhà Kim Hà được bình an thả ra nên lý trí của bà ta cũng trở lại bình thường.45 vạn đã mất, con gái cũng đáng giận, thiếu chút nữa hại chết người nhà.Nhưng rốt cuộc cũng là đứa con gái bản thân vất vả khổ cực nuôi 20 năm, cho ăn học rồi nuôi học đại học. Thật vất vả mới chuẩn bị được hồi báo, sao có thể nói bỏ là bỏ được?“Bà điên này! Bà là ai? Cút đi!” Uông Phi đương nhiên không chịu thừa nhận bất cứ chuyện gì, đẩy bà ta ra rồi nhanh chóng rời đi.Kim Hà không thèm để ý Uông gia, bà gả vào nhà họ Uông mấy chục năm, bọn hắn ngay cả cái rắm cũng không cho bà ta dính vào, giống như không có bất cứ quan hệ gì.Vậy thì cứ tiếp tục không có quan hệ gì đi! Hiện tại đừng nghĩ đến việc hại con gái bà ta rồi coi như không có chuyện gì, vỗ mông rời đi!“Là mày, chính là mày! Tao, tao, tao đã nhìn thấy mày và con gái tao gặp nhau!” Kim Hà kéo Uông Dương hướng về đồn cảnh sát hét lớn: "Chính hắn đã xúi giục con gái tôi! Các người mau tới bắt hắn!”Đầu Uông Dương như muốn nứt ra, thật sự đã đụng phải một bà điên.Mọi người cũng không nói nên lời, đám người mặc đồng phục đều nhìn về phía Hoa Chiêu."Khổ chủ" ở đây, việc này làm sao bây giờ? Để lắng xuống? Hay là tiếp tục ầm ĩ?“Manh mối quan trọng như vậy cần phải điều tra thật kỹ.” Hoa Chiêu cười nói.Đây chính là muốn tiếp tục náo loạn.Mấy người đàn ông mặc đồng phục liếc nhau, tới nói chuyện với Uông Dương, bảo hắn ta phối hợp điều tra.Dựa trên những lời của Kim Hà, hoàn toàn có thể giữ hắn ta lại, điều này đúng với quy định.Quần chúng cung cấp manh mối mà, bọn họ xem nhẹ không nghe mới quá đáng.Uông Dương tức giận đến lệch mũi, cuối cùng mới để ý đến người vừa nói, liếc mắt một cái đã nhận ra cô.“Hoa Chiêu......”Hoa Chiêu cười cười, đi tới: "Đi vào khai báo rõ ràng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng còn kháng cự thì bị nghiêm phạt đó, có biết không?"Uông Dương nghiến răng.“Anh nói xem, các người không phải cần rượu thuốc sao, sao lại không chịu trực tiếp nói với tôi ? Đi vòng lớn như vậy làm gì, hiện tại tốt rồi, không phải còn kéo cả mình vào sao?”Hoa Chiêu nói: "45 vạn có giấy trắng mực đen, đây chính là lừa tôi, hiện tại Uông Phi Phi đã khai ra các người xúi giục cô ta lừa gạt tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, chỉ có thể tìm công đạo cho mình, nếu không, chẳng phải rất mất mặt sao?"Uông Dương không muốn nghe cô nói hươu nói vượn, giễu cợt chính mình.Nhưng có một câu hắn không thể không nghe.Hắn bất chấp sự có mặt của những người khác, trực tiếp hỏi: "Cô chịu... bán rượu thuốc cho chúng tôi sao?"Hoa Chiêu cười: "Không.”Uông Dương......"Trở về nói với bác của anh, xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ, lần này không có Kim gia gánh tội, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu nói xong cười một cái, lướt qua hắn rời đi.Đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại: "Ah, tôi quên mất, anh không trở về được, phải ở đây phối hợp điều tra, vậy nhờ người khác thay anh chuyển lời giúp tôi."Luôn có người có quan hệ với Uông gia, hoặc là muốn cùng bọn họ có quan hệ, đi ra ngoài lấy lòng bọn họ."Hoa Chiêu! Đừng bắt nạt người quá đáng!” Uông Dương hô.Hoa Chiêu không thèm quay đầu lại: "Vừa ăn cắp vừa la làng, Uông gia quả nhiên đã thối nát từ gốc rễ, một đời không bằng một đời, cũng chỉ như vậy.”Uông Dương tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.Hoa Chiêu cùng Đại Vĩ rời đi.Ra khỏi cửa, Đại Vĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Uông Dương, lại phát hiện tầm mắt của hắn ta vẫn luôn ở trên người mình, rất âm trầm.Đại Vĩ cười lạnh một tiếng, liếc hắn một cái, cùng chị gái rời đi.Trở về nhà, chuyện tiếp theo sẽ không thuộc về quyền quản lý của cô, đó là việc của cơ quan chức năng, điều tra Uông Bằng.Nhưng Hoa Chiêu cũng không nhàn rỗi, tự tay chọn mấy món quà quý giá một chút, đựng trong bảy hộp quà, sai người đưa qua cho bảy nhân chứng, thể hiện sự "áy náy".Ý đồ của cô cũng rõ ràng rồi, quả thật không phải hảo tâm đồng tình với "cô gái đáng thương", mà là đào hố cho Uông gia.Mà các bà làm "nhân chứng", ít nhiều kéo sẽ kéo các bà vào thế đối đầu với Uông gia.Uông gia, không thể khinh thường,Bị ép như vậy có chút khiến người ta chán ghét.Nhưng Hoa Chiêu không hối hận khi làm như vậy, ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn này không có chỗ cho cô làm Bồ Tát?Hôm nay kéo bọn họ làm nhân chứng, ngày mai có cơ hội, cô cũng không ngại bị bọn họ kéo đi làm nhân chứng.Bảy nhà rất nhanh đã đáp lại, có sáu nhà nhận quà, có bốn nhà đáp lễ, có hai nhà không cho.Một nhà trực tiếp trả lại quà.4 nhà đứng về phía cô, 2 nhà trung lập, 1 nhà đứng về phía Uông gia.Hoa Chiêu cười cười, thoáng cái đã thăm dò ra vị trí của bảy nhà này, thật tốt.Chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng, cuộc sống lục đục này, khác với những gì cô từng mơ ước.Nhưng vẫn là câu nói kia, đã ở trong cục, không ra được.Đằng sau cô là mấy đứa nhỏ."Mẹ, cô cô gọi!" Thúy Vi ở bên ngoài gọi.Hoa Chiêu từ trong phòng ngủ đi ra, nhận lấy điện thoại.Sau đó nghe thấy Diệp Thư đang khóc."Có chuyện gì vậy?” Hoa Chiêu lập tức hỏi."Diêu Khôn! Chị bị hắn làm tức chết! Chị sẽ ly hôn!” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu..."Lại làm sao vậy? Lại có tình địch mới xuất hiện sao? Hoa Chiêu hỏi.“Không có, vẫn là Tạ Liên Na!” Diệp Thư nói.Hoa Chiêu tính toán thời gian, thiếu chút nữa quên Tạ Liên Na, hiện tại quả thật cô ta đã trở về, visa hết hạn."Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô ta có ý với anh cả sao? Không thể lại xuống tay với Diêu Khôn chứ? Cô ta bỏ cuộc cũng quá nhanh.” Hoa Chiêu nói."Ai biết một kẻ tâm thần như cô ta nghĩ gì? Chị phát hiện cô ta trên giường của Diêu Khôn! ! Chị muốn ly hôn với Diêu Khôn! !" Diệp Thư khàn khàn gào khóc.Hoa Chiêu cuối cùng cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng."Được, ly hôn, chuyện này giao cho luật sư, hai người có rất nhiều vấn đề tài chính phải giải quyết, chị trở về đi, còn lại giao cho luật sư, hiện tại không cần gặp mặt anh ta nữa." Hoa Chiêu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận