Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 712 - Tôi Có Khả Năng Đã Hại Cháu.



Chương 712 - Tôi Có Khả Năng Đã Hại Cháu.



Chương 712: Tôi Có Khả Năng Đã Hại Cháu.Hoa Chiêu lập tức nói: "Ông mang thứ đó rút khỏi hội đấu giá, tôi lập tức ra 200 nghìn mua lại!"Diêu Lâm nở nụ cười, cô gái nhỏ thực sự rất nghiêm túc."Thành giao!" Ông ta lập tức nói."Em trai. . . ." Lý thế An ở một bên trầm mặt, âm trầm mà nhìn Diêu Lâm.Sắc mặt Diêu Lâm nhưng lại biến đổi, quay đầu hung hăng mà phun Lý thế An một ngụm, phun ở trên mặt ông ta."Ai là em trai của ông! Đừng có gọi tôi như vậy! Ông không xứng!" Diêu Lâm dùng tiếng trung nói."Ồ ~" dưới đài kích động rồi. Tuy nghe không hiểu bọn hắn đang nói cái gì, nhưng bầu không khí này ai cũng thấy.Tình huống gì vậy?Hai người này hồi trước không phải có quan hệ thân thích sao? Trước kia tốt với nhau như vậy, từ lúc nào đã cãi nhau mà trở mặt rồi hả?Hôm nay đến hội chợ đấu giá này thật đáng giá, thấy được trò hay.Hoa Chiêu cũng nhìn Diêu Lâm, những vật này là của ông ta đấy, cô cũng có chút đoán được thân phận của ông ta rồi."Huỷ bỏ." Ói ra một ngụm, Diêu Lâm mặc kệ ánh mắt âm trầm của Lý Thế An, bưng đồ đạc của mình đi ra sau hậu trường.Hoa Chiêu chặt chẽ đuổi kịp.Vệ sĩ của Lý Thế An đã xông lại, chờ ông ta ra hiệu.Lý Thế An móc khăn tay ra, từng chút từng chút lau đi nước miếng trên mặt, nhìn bóng lưng hai người, vậy mà đi theo.Hai thứ kia, ông ta phải lấy được.Không nghĩ tới ông ta vậy mà thật sự theo tới rồi, Diêu Lâm quay đầu lại, cười lạnh mà nhìn ông ta: "Khôn nhi nói ông hại nhà chúng tôi, chính là vì chút đồ trang sức này, tôi vốn thế nào cũng không tin, hiện tại ngược lại đã có chút tin."Lý Thế An vẻ mặt nghiêm túc: "Diêu Lâm, chúng ta biết nhau nửa đời người rồi, tôi là loại người này sao? Hơn nữa ông vậy mà tin tưởng người mà căn bản chân đứng còn không vững nói những lời vô căn cứ, ông già nên hồ đồ rồi sao?"Trên mặt Diêu Lâm thoáng qua một tia đấu tranh, đúng vậy, bọn họ đã quen nhau nửa đời người.Một tháng trước kia ông còn xem ông ta là anh trai ruột thịt! Tuy nhiều năm như vậy, đã bao nhiêu lần phát hiện ông ta có chút không ổn, nhưng cũng không để vào trong lòng.Thẳng đến khi Khôn nhi gặp chuyện không may, thẳng đến Khôn nhi tuyệt vọng mà nói ra những lời kia với ông.Ông tin Lý Thế An, nhưng ông lại càng tin cháu của mình! Ông càng tin những gì nó đã thấy gần đây!"Ông hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, tôi tuyệt đối sẽ không đem những vật này bán cho ông."Diêu Lâm ở bên cạnh nói chuyện, bên kia nhân viên công tác lại nghe không hiểu, đã tay chân lanh lẹ mà đem thủ tục làm xong xuôi rồi.Tham gia hội chợ đấu giá, trước đó đều giao tiền đặt cọc, hiện tại khấu trừ là xong việc.Khay về tới trong tay Diêu Lâm.Diêu Lâm trực tiếp đẩy tới trước mặt Hoa Chiêu: "Nó là của cháu.""Diêu Lâm!" Lý Thế An rống to: "Hiện tại Diêu Khôn đang chờ tiền cứu mạng! 200 nghìn nhất định sẽ đủ sao? Ông không tìm cách bán được thêm ít tiền, vậy mà dễ dàng giao dịch vậy hả?""Hàaa...!" Diêu Lâm lập tức bật cười: "Ông cũng biết Khôn nhi rất cần tiền cứu mạng sao? Lúc tôi đây đi cầu ông, sao ông luôn miệng nói không có tiền? Hiện tại lấy ra mua đồ, nhưng lại không thèm nháy mắt."Tôi thấy ông mới là già nên hồ đồ rồi, diễn trò cũng không tới!"Cũng chính vì Lý Thế An thấy chết mà không cứu, mới khiến cho ông thấy rõ bộ mặt thật của ông ta.Lý Thế An không nói, trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào Diêu Lâm.Đều do lúc ấy ông ta quá cẩn thận, vốn có thể cho vay tiền, nhưng vay tiền chính là vay tiền, ông ta sao có thể há miệng muốn đồ trang sức của Diêu gia? Làm thế chấp?Có chút phá hư hình tượng của mình.Ông ta chính là kiếm cớ đẩy, đã nghĩ đợi Diêu gia đến bước đường cùng bán hết của cải lấy tiền mặt, ông ta lại đem những đồ trang sức này lặng lẽ bỏ vào trong túi.Ông ta biết bất kể làm thế nào, đều có chút lỗ thủng.Nhưng ông ta đã đợi không kịp, ông ta đã đợi hơn nửa đời người rồi, cuối cùng đem nguyên một nhà Diêu gia này thu thập, làm cho bọn hắn không thể không bán những món đồ trang sức này.Lập tức sắp thành công, ông ta cũng không sợ bị vạch mặt rồi.Chỉ là không nghĩ tới nửa đường còn nhảy ra một Trình Giảo Kim!Lý Thế An nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu: "Cô gái, tôi ra 500 nghìn, đem những vật này tặng cho tôi."Diêu Lâm lập tức đoạt lại cái khay, nói với Hoa Chiêu: "Nếu như cháu cho ông ta, tôi sẽ không bán nữa!""Diêu Lâm, tại sao ông lại bướng bỉnh như vậy, mạng của Khôn nhi ông không cần nữa sao?" Lý Thế An hỏi.Mặt Diêu Lâm lập tức biến thành màu đỏ thẫm, hiện tại ông cũng hoài nghi, những gì cháu trai đang phải chịu đựng, đều là do ông ta xếp đặt thiết kế đấy!Hoa Chiêu nghe được không sai biệt lắm, đã xác định thân phận của hai người, cũng không cần phải ở chỗ này cãi lộn.Cô từ trong túi quần móc ra chi phiếu 200 nghìn đưa cho Diêu Lâm: "Ông yên tâm, những vật này cháu rất thích, tuyệt đối sẽ không qua tay đấy, cháu muốn giữ lại làm đồ gia truyền!"Diêu Lâm đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, đồ gia truyền, những lời này ông rất thích nghe.Những món đồ trang sức này, vốn chính là đồ tổ truyền của nhà bọn hắn, về sau truyền cho chị gái, hi vọng chị ấy truyền xuống.Không nghĩ tới chị ấy tuổi còn trẻ đã ra đi ngoài ý muốn.Cha mẹ liền giữ lại bộ đồ trang sức này, bao nhiêu lần gia đình trải qua nguy cơ, bọn họ đều không bán, thẳng đến bọn họ qua đời.Bọn họ qua đời, vận rủi của Diêu gia cũng không chấm dứt, ngược lại liên tiếp. . . . .Diêu Lâm liếc nhìn Lý Thế An, đem khay lại nhét vào trong tay Hoa Chiêu.Hoa Chiêu nhanh chóng cho nó vào balo của mình, cẩn thận kéo khoá lại.Ánh mắt Lý Thế An một mực đi theo.Diêu Lâm đột nhiên hỏi: "Những món đồ trang sức này có cái gì đặc biệt? Tại sao ông phải lấy chúng?"Ánh mặt Lý Thế An thu lại, nhìn về phía Diêu Lâm: "Bởi vì chị gái của ông đấy, cái này vốn nên là đồ cưới của cô ấy, tôi luôn nhớ đến cô ấy, tôi muốn đợi tôi trăm năm về sau, đồ của cô ấy có thể theo tôi xuống mồ.""Xùy~!" Diêu Lâm lập tức bật cười: "Ông thật đúng là luôn nghĩ đến chị của tôi ah, vợ đã cưới 6 người, con cũng sinh ra một đống, thật là người đàn ông tốt ah.""Arine, không cần thiết phải nói điều này. Mọi người đều là đàn ông. Vì lợi ích của gia đình và cha mẹ, tôi không còn cách nào khác.""Lèo nhèo, tôi không muốn nghe ông nói cái này." Diêu Lâm nhìn kỹ tờ chi phiếu của Hoa Chiêu, xác định là thật, quay đầu muốn đi.Khôn nhi vẫn chờ tiền cứu mạng đây này.Đi ra hai bước, ông nhớ tới cái gì, đột nhiên quay người nói với Hoa Chiêu: "Cháu theo tôi cùng đi a."Hoa Chiêu cũng đang có ý này, lập tức đi theo phía sau ông ấy đi ra ngoài.Lý Thế An cũng không đi, ông ta quay đầu đi tìm ông chủ của hội chợ bán đấu giá, đi thăm dò tư liệu của Hoa Chiêu.Những món đồ trang sức kia đã không còn ở trong tay Diêu gia rồi, ông ta cũng không cần phải duy trì hình tượng rồi, vậy làm gì cũng không cần cố kỵ rồi.Đồ đạc là vật chết, người cũng có thể là người chết, vật kia sẽ thành vật vô chủ.Hoa Chiêu đi ra ngoài, cũng không còn tâm tư tham gia hội đấu giá rồi, ngoắc tay để cho Diệp Thư cùng mấy người Lưu Minh đuổi kịp.Ba người hiện tại cũng còn không tinh thần mà trì hoãn nữa."Những món đồ trang sức em đã mua sao?" Diệp Thư nhìn thấy cô lập tức hỏi."Mua!" Hoa Chiêu vỗ vỗ túi.Diệp Thư lập tức đau lòng mà nhe răng trợn mắt: "Phá sản à! Bỏ ra bao nhiêu tiền?"Lúc ấy nghe thấy 30 nghìn cô ấy còn miễn cưỡng tiếp nhận, về sau nghe Hoa Chiêu hô 200 nghìn, cô ấy cũng muốn điên rồi!Cô cùng Lý Thế An kêu giá, về sau đều dùng tiếng trung.Người bán đấu giá có thể hiểu các con số của Trung Quốc, vì vậy hắn đã không ngăn cản.Hoa Chiêu kịp phản ứng, hướng Diêu Lâm nháy mắt mấy cái, nói với Diệp Thư: "Bỏ ra 50 nghìn."Diệp Thư lập tức liếc cô: "Em cho là chị ngu ngốc lắm sao? Nhất định là 200 nghìn, chỉ cao hơn chứ không thấp hơn!"Hoa Chiêu không có biện pháp, chỉ có thể cười ngây ngô.Diêu Lâm nhìn hai người đấu võ mồm, trên mặt biểu lộ phức tạp khó hiểu, giống như khóc giống như cười.Ông nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên nói: "Vừa rồi xúc động rồi, tôi khả năng đã hại cháu rồi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận