Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 135 - Công Lược Mẹ Chồng Nàng Dâu.



Chương 135 - Công Lược Mẹ Chồng Nàng Dâu.



Chương 135: Công Lược Mẹ Chồng Nàng Dâu.Lưu Nguyệt Quế muốn đi ra cửa khuyên giải.Hoa Chiêu vài bước đi tới cửa, dựa vào trên cửa, nhìn Lưu Nguyệt Quế, không nói lời nào.Lưu Nguyệt Quế lập tức thành thật rồi, do dự một chút, quay người ngồi trở lại trên ghế sô phan.Diệp Thâm kỳ quái nhìn Hoa Chiêu, tình huống gì vậy? Thím hai của anh lúc nào lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?Hoa Chiêu vẫn duy trì "uy nghiêm" của mình và chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Nguyệt Quế.Lưu Nguyệt Quế không dám nhìn cô, cũng không dám nói bất cứ điều gì.Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Chu Lệ Hoa từ trong phòng khách đi ra. Bà ta còn chưa dậy ăn sáng nhưng đã nghe thấy tiếng cãi vã đã đứng dậy ngay lập tức.Nghe giọng nói là một nam một nữ, Diệp Thâm và Hoa Chiêu cãi nhau? Bà ta phải đi xem một chút!Miêu Lan Chi cũng từ trong phòng đi ra, Diệp Thư cùng Khổng Kiệt quan hệ đã kém như vậy sao? Như thế nào lại vừa gặp mặt liền cãi nhau?Các bà đều không có nghe rõ nội dung cãi nhau.Cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra, cả hai bị lôi vào.Chu Lệ Hoa giật mình, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy chính là Hoa Chiêu kéo bà vào, trong lòng đột nhiên thất vọng.Không phải là Diệp Thâm và Hoa Chiêu cãi nhau.“Ai ở dưới đó?” Bất quá bà ta tò mò hỏi.“Không có ai.” Hoa Chiêu nói.Cô lạnh mặt và nói chuyện cứng rắn, ngay cả giọng nói của cô dễ thương, cũng không còn đáng yêu nữa, và lộ ra có chút không lễ phép. Nó hoàn toàn khác với thái độ trước đây.Chu Lệ Hoa và Miêu Lan Chi đều quên mất chuyện xuống lầu, kinh ngạc nhìn cô.Hoa Chiêu giác ngộ, phương pháo dùng để đối phó Lưu Nguyệt Quế liền áp dụng lên hai bà. Cô quá mềm yếu, sẽ bị các bà cho rằng là dễ bắt nạt. Không bằng cô hung lên một chút, các bà ngược lại không dám trêu chọc cô.Đương nhiên, đây cũng là bởi vì ba cô con dâu nhà họ Diệp đều là "quân tử" nên cô mới gạt được bọn họ.Cái này nếu đụng phải loại người như mẹ chồng Diệp Thư, bà ta hung dữ cô phải hung dữ hơn! Chỉ khi có ngươi hung ác xách dao phay tới, bà ta mới biết được thế nào là sợ hãi.Diệp Thư cũng không muốn cùng Khổng Kiệt tranh cãi nữa, ở đây không phải là nơi để tranh cãi."Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện." Cô đứng lên trực tiếp đi ra ngoài.Khổng Kiệt cũng không còn tâm trạng ăn cơm, đi theo cô ra ngoài.Lần này thật sự không có ai ở dưới lầu, Hoa Chiêu để cửa mở, ngồi vào bên cạnh Diệp Thâm, giống như một đóa hoa nhỏ màu đỏ lặng lẽ nở trên bệ cửa sổ.Ba trưởng bối trong phòng đều sững sờ mà nhìn cô, không biết nói cái gì cho phải.Diệp Thâm mím môi, khóe miệng cong lên, lôi kéo Hoa Chiêu đứng dậy: "Chúng ta đi tứ hợp viện."Ra khỏi cổng, Diệp Thâm lập tức tò mò hỏi: "Thím hai làm sao vậy? Sao bà ấy có chút ... sợ em? Em đã làm gì rồi hả?"Hoa Chiêu sờ mũi, cười như tiểu hồ ly: "Em làm bà ấy sợ."Diệp Thâm: "... làm sao sợ hãi?""Em cũng không có làm gì, chỉ trừng bà ấy." Hoa Chiêu nói xong hai tay chống nạnh, trừng mắt Diệp Thâm.Đôi mắt to của cô trong vắt và ẩm ướt, ánh lên một tia sáng ranh mãnh.Hoá ra gần đây khuôn mặt nhọn hoắt, lại trở nên có chút thịt, trong trắng lộ chút hồng, giống như một búi tóc nhỏ, khiến người ta muốn cắn một miếng.Cái dạng này chỗ nào doạ người rồi hả? Ngược lại giống như một chú mèo con đang xù lông nổi giận với mọi người, bà nội đây hung dữ đấy, làm cho người ta muốn ôm nó vào lòng dùng sức mà xoa nắn.Nhưng là bây giờ không phải là lúc vuốt ve. Diệp Thâm thò tay chọc chọc khuôn mặt trắng nõn non mềm của cô: "Sao lại càng ngày càng nhỏ hơn?" Làm anh không thể hạ thủ được.Câu nói đằng sau mơ hồ không rõ.Anh nhớ rõ lần đầu gặp mặt, dưới đèn là dáng người to lớn da ngăm đen, nhìn như là 28... Sau đó lại gặp, giống một cô gái mới đủ 18 tuổi.Sao bây giờ nhìn thế nào cũng giống một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi?Hoa Chiêu nghe vậy liền nở nụ cười: "Anh nói gì, về sau không cần động thủ rồi!"Diệp Thâm ánh mắt lóe lóe, nói ra: "Được, không động thủ."Ồ? Sao lại nghe lời như vậy? Hoa Chiêu kỳ quái mà nhìn anh.Diệp Thâm chuyển chủ đề: "Em đến cùng làm sao hù dọa thím hai vậy?"Hoa Chiêu cũng không có thừa nước đục thả câu nữa, nói thẳng: "Em chính là để cho bà ấy cảm nhận một chút khí lực của mình, sau đó nói cho bà ấy biết, em là người không nói đạo lý, bà ấy liền sợ hãi."Hoa Chiêu buông tay: "Bà ấy lá gan thật nhỏ, em cũng không đánh bà ấy."Diệp Thâm bất đắc dĩ mà nở nụ cười: "Về sau lúc 'Hù dọa' chú ý một chút, khí lực của em thật sự rất lớn đấy. Vạn nhất thực sự đả thương bà ấy, anh cũng không xin cho em được đâu, dù sao cũng là trưởng bối.""Ừ, em biết rõ, em sẽ không để cho anh khó xử." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thâm đột nhiên cũng nhớ tới lời nói vừa rồi cô nói, chị vì không muốn làm Khổng Kiệt khó xử, cái gì khổ đều không nói, cuối cùng hai người mâu thuẫn càng ngày càng sâu, lập tức muốn mỗi người đi một ngả.Anh lập tức nói ra: "Về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, em đều phải nói cho anh biết! Ba mẹ anh, thậm chí anh cả chị dâu bất luận người nào bắt nạt em, em đều phải nói cho anh biết, không phải sợ anh khó xử!"Một chút khó xử này cùng với khả năng Hoa Chiêu sẽ rời bỏ anh, so sánh ra quả thực không đáng giá nhắc tới!Nghĩ đến cảnh Hoa Chiêu có thể xảy ra mâu thuẫn với mình , Diệp Thâm không để ý xung quanh mà cầm chặt cổ tay của cô, chằm chằm vào ánh mắt của cô, chờ cô trả lời.Hoa Chiêu trong lòng ấm áp, cười nói: "Anh đừng lo lắng, ai ức hiếp em, em liền tìm anh làm chỗ dựa!"Mặc dù kiếp trước cô không có mẹ chồng, chưa từng trải qua cuộc chiến mẹ chồng con dâu, nhưng cô đã từng nghe không ít người tìm đến cô nói đến công lược mẹ chồng nàng dâu.Đầu tiên, điều thứ nhất là tìm đồng đội, không bao giờ được chiến đấu một mình.Chồng con là đồng đội tốt nhất, đặc biệt là chồng, nhất định phải tìm mọi cách để kéo vào phe cánh của mình.Điều thứ hai là nấp phía sau và ngàn vạn lần không được đấu tranh anh dũng. Trong mọi tình huống, hãy để chồng tự làm.Bọn họ là người một nhà, máu mủ ruột thịt, gãy chân còn liền gân, nhiều nhất dùng miệng chứ không dùng tay, động thủ cũng không thể ra tay độc ác.Con dâu lên sân khấu chính là không giống, tuyệt đối không chỉ đánh đau thôi đâu.Điều thứ ba, sau khi kết thúc sau đó người chồng nhất định phải làm tốt công tác trấn an, oan có đầu nợ có chủ, đánh ai thì nổi giận với người đó, không được hướng về phía con dâu nổi giận ~Nghĩ tới những điều này, Hoa Chiêu đong đưa cánh tay Diệp Thâm cười.Cô đã cẩn thận quan sát mẹ chồng mấy ngày qua, tuy bà ấy không thích cô, nhưng là bà ấy tự kiềm chế mình, cũng không có làm khó cô.Có lẽ bà ấy không đến gần cô, bà ấy không có cơ hội.Có lẽ là nhìn ra Diệp Thâm để ý cô, bà ấy không dámCàng có lẽ là, bà ấy căn bản là sẽ không, không biết như thế nào làm khó cô.Hoa Chiêu phát hiện, mẹ chồng cô có chút thanh cao, có chút đơn thuần, hơn nữa chính mình khả năng không có trải qua đấu tranh với mẹ chồng, bà ấy căn bản không có thủ đoạn gì.Trong vài lần gặp mặt này, đòn công kích duy nhất của mẹ chồng đối với cô là sự lãnh đạm.Thủ đoạn này đối với con dâu Văn Tịnh nhất định là tốt, nhưng đối với cô mà nói, cô có thể miễn nhiễm với các công kích ma pháp.Diệp Thâm cúi đầu nhìn cô gái cười đến ngây thơ vừa đơn thuần vừa đáng yêu, cũng cười theo.Khi cả hai đến tứ hợp viện thì phát hiện sân đã bị lật qua lật lại. Tuy nhiên, người lật nó rất cẩn thận, và đã khôi phục lại trạng thái ban đầu rồi mới bỏ đi.Diệp Danh đi tới, gật đầu với hai người: "Không ai tìm được cái gì."Trong số rất nhiều nhóm người hôm qua, cũng có người của bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận