Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 970 - Một Tin Tức Tốt.



Chương 970 - Một Tin Tức Tốt.



Chương 970: Một Tin Tức Tốt.Hoa Chiêu không muốn nhìn thấy thằng bé, bà cũng không muốn!Giận chó đánh mèo, ai cũng biết.Miêu Lan Chi nhíu mày, mấy người đồng lứa tuổi của Diệp gia có con nhỏ, ngoại trừ Hoa Chiêu, Diệp Thư, còn có Diệp Hưng, Diệp Đan, Diệp Anh.Diệp Hưng rời nhà đi ra ngoài.Diệp Đan chưa tới hai ngày nữa cũng theo hắn đi phía nam rồi, phương bắc cô ta không thể ở lại, còn chưa đủ mất mặt sao.Vậy cũng chỉ có Diệp Anh có kinh nghiệm.Hoặc là Lưu Nguyệt Quế cũng được.Miêu Lan Chi lập tức cho người gọi điện thoại, nói bọn họ tới.Hiện tại đem đứa nhỏ này rời khỏi Diệp gia là không được, thằng bé cũng là "Manh mối", không thể có cái gì ngoài ý muốn.Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh tiến đến, nghe thấy chân tướng, kinh ngạc đến nỗi miệng cũng không khép được.Chuyện đã phát sinh mấy ngày, cũng không nói ra ngoài.Mấy ngày nay không khí một nhà Diệp Mậu có chút quái, Diệp Danh Diệp Thâm đều ở bên ngoài bận rộn, những điều này một nhà Diệp Thượng vậy mà không biết.Từ khi Diệp Đan xảy ra chuyện, nhà Diệp Thượng cùng nhà Diệp Mậu cũng có chút xa cách.Dù sao Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh rốt cuộc cũng không tới nhà Hoa Chiêu nữa, nhà Miêu Lan Chi cũng không qua.Hai người chỉ ở trong nhà mình, không ra khỏi cửa rồi.Vốn chuyện phó tổng giám đốc, Diệp Anh không cho Tôn Thanh làm, nhưng Tôn Thanh vậy mà thái độ khác thường, không nghe cô ta, kiên trì đi.Diệp Anh cũng không có biện pháp, chỉ mặc kệ hắn rồi.Bây giờ nghe nói cảnh ngộ của Hoa Chiêu, Lưu Nguyệt Quế lập tức lo lắng mà hỏi thăm: "Vậy bây giờ sao rồi? Đứa nhỏ còn có thể tìm trở về sao? Hoa Chiêu thế nào rồi? Có khỏe không?"Bà ấy đến cùng cũng là người thiện lương."Đứa nhỏ nhất định sẽ tìm trở về đấy! Hoa Chiêu cũng khá tốt." Miêu Lan Chi cũng không có tâm tình giải thích quá nhiều, nói ra mục đích mời bọn họ đến."Hiện tại đứa bé này, phải làm phiền mọi người hỗ trợ chăm sóc vài ngày." Miêu Lan Chi thở dài nói: "Người một nhà chúng tôi hiện tại không muốn nhìn thấy nó."Lưu Nguyệt Quế lập tức nhìn về phía đứa bé trên giường, vẻ mặt đau lòng, đây cũng là đứa nhỏ đáng thương đấy, sinh ra đã phải làm một quân cờ, rời khỏi cha mẹ ruột.Cũng không biết thằng bé là bị trộm đến, hay làm sao tới?"Được, em đưa thằng bé về nhà trước." Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh ôm đứa bé đi nha.. . .Hoa Chiêu đi đến bên ngoài bệnh viện, nơi này có một vườn hoa nhỏ, bên trong có mấy cây đại thụ cũng đã trồng nhiều năm, có chút trí tuệ.Nhưng năng lượng trao đổi qua lại bao nhiêu lần, cô vẫn không thể thấy rõ ngày đó xảy ra chuyện gì.Quá xa rồi, chuyện ngày đó đến cái bóng dáng cũng không để lại.Hoa Chiêu chán nản mà ngồi ở chỗ kia.Đại thụ không nhớ được, những cây thực vật khác càng không nhớ được, con đường này không đi được rồi.Không biết đã ngồi bao lâu, Diệp Thâm đứng ở trước mặt cô.Hai mắt Hoa Chiêu sáng ngời, bắn ra tia hi vọng."Đã tìm được bà đỡ?"Diệp Thâm gật gật đầu.Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh, nụ cười của Hoa Chiêu dần phai nhạt, khẩn trương mà hỏi thăm: "Làm sao vậy? Bọn họ không chịu nói?"Diệp Thâm liếc nhìn cô một cái, có chút không đành lòng..., nhưng việc này không có chỗ để nói dối."Bọn họ chết rồi." Giọng Diệp Thâm rất nhẹ, giống như sợ hù đến Hoa Chiêu."Thi thể bị phát hiện trong hố rác, bị tách rời thành từng mảnh."Nếu không phải anh điều tra cực kỳ chi tiết về hai người kia và biết rõ từng đặc điểm trên cơ thể họ, chỉ dựa vào đống thịt nát kia, trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh cũng không thể xác định được đó là hai bà đỡ.Hoa Chiêu sững sờ, đột nhiên dốc sức liều mạng mà nôn một trận.Cô không sợ hãi thi thể, kiếp trước bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, cô đã thấy rất nhiều ảnh chụp, nhiều phương pháp chết chóc, độ nét cao và không bị kiểm duyệt.Kiếp này cô còn tự tay giết người.Thi thể cũng không đáng sợ, hố rác cũng không có gì buồn nôn đấy.Cô nôn là vì đối phương ra tay quá nhanh. Thật không ngờ có thể giết người diệt khẩu tàn nhẫn như vậy.Không biết sẽ đối xử với con cô thế nào?"Chỗ đó, chỉ, chỉ phát hiện, ra bọn họ. . ." Hoa Chiêu nhỏ giọng hỏi thăm.Lúc này biểu cảm của Diệp Thâm đỡ một tí: "Yên tâm, chỉ phát hiện bọn họ."Anh đã kiểm tra cẩn thận, không có mô sơ sinh nào trong đó.Hoa Chiêu lúc này mới thở dài một hơi, vô lực mà ngã xuống.Diệp Thâm nhanh chóng đỡ lấy cô.Diệp Danh từ trong bệnh viện đi tới, liếc thấy bọn họ, bước tới, khẩn trương mà hỏi thăm: "Làm sao vậy?"Diệp Thâm nói với anh ấy kết quả điều tra bên này.Diệp Danh cũng thở phào."Bên anh thế nào rồi?" Diệp Thâm hỏi."Xem như tra được một tin tức tốt." Diệp Danh nói ra: "Ngày đó lúc rạng sáng còn có một đứa trẻ sơ sinh bị chết non, nghe nói cũng là hai người này đỡ đẻ đấy."Nhưng điều tra ra, đã có một y tá nói, vốn nên là cô ta đi xử lý thi thể đấy, nhưng là hai người kia lại tốt bụng muốn làm thay, cô ta chưa thấy qua thi thể của đứa bé sơ sinh kia.""Anh hoài nghi, đứa bé kia cũng không chết non, mà là. . ." Đứa nhỏ bướng bỉnh.Đây là nhũ danh mà bọn họ đặt cho lão tứ.Nói như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay mà lừa gạt được một đứa bé sơ sinh, giảm bớt người biết chuyện, giảm bớt một phần nguy hiểm."Đương nhiên cũng có khả năng cha mẹ của bé bướng bỉnh cũng biết, bằng không thì đứa nhỏ này lừa gạt tới cũng quá dễ dàng." Diệp Danh nói ra.Bé bướng bỉnh xấu, thích khóc, dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng coi như khỏe mạnh, 5 cân vào lúc này mà nói cũng không nhẹ rồi.Bác sĩ nói chết thì chết chắc?Cha mẹ không nhìn tới xác nhận một chút sao?Phàm là bọn hắn xác nhận, sẽ phát hiện thằng bé còn sống.Dù là lúc ấy thằng bé bị tiêm thuốc tê, không khóc nằm bất động, nhưng màu da cũng bình thường a? Nhiệt độ cơ thể cũng bình thường a?Bọn hắn cũng không sờ một cái, hoặc là nhìn thêm một chút sao?"Anh đã đã tìm được phương thức liên lạc của cha mẹ đứa bé, vậy thì đem người. . . ." Diệp Danh nói ra."Cùng đi gặp a." Hoa Chiêu nói ra: "Đột nhiên xuất hiện, có lẽ có thể thấy được tình huống chân thật nhất."Diệp Danh nhìn cô.Con bé vẫn còn ở cữ, từ trên xuống dưới bao bọc kín.Sắc mặt cũng thật không tốt, khí tức cũng loạn.Con bé tốt nhất vẫn nên về nhà nghỉ ngơi.Nhưng loại này thời điểm, nói cái gì con bé khẳng định cũng sẽ không nghe.Còn lão tứ chưa được gặp mặt…Diệp Danh cũng đau lòng đến nỗi không cách nào hô hấp."Đi thôi, cùng đi."Mấy người lên xe, lái xe hơn một tiếng đồng hồ đến vùng ngoại thành, đứng ở bên ngoài một khu nhà.Đây là một khu tập thể của cung tiêu xã.Căn nhà rất lớn, phòng ở lại không nhiều, chỉ có một dãy nhà hai tầng trông giống như mộ căn nhà gia đình.Một đoàn người Diệp Thâm từ trên xe bước xuống, thoáng cái liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người."Các người tìm ai? Mua đồ qua bên kia." Một ông lão từ trong sân đi ra, chỉ cho bọn họ đến chỗ cung tiêu xã."Chúng tôi tìm Lưu Mẫn, cô ta ở chỗ này sao?" Diệp Danh hỏi."Tìm Lưu Mẫn sao?" Ông lão tò mò liếc nhìn bọn họ, Lưu Mẫn còn có người thân bạn bè như vậy sao?"Gia đình Lưu Mẫn sống trên tầng hai ở phía tây." Ông lão nói: “Anh biết cô ta sinh con muốn tới xem sao? Tôi khuyên anh không nên đi, nếu đi còn phải chú ý khi nói chuyện. Đứa bé Lưu Mẫn sinh đã không còn, nhà bọn họ hiện tại không tiếp khách. "



Bạn cần đăng nhập để bình luận