Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1324 - Ai Biết Là Ngã Xuống Hay Là Bị Đẩy Xuống?.



Chương 1324 - Ai Biết Là Ngã Xuống Hay Là Bị Đẩy Xuống?.



Chương 1324: Ai Biết Là Ngã Xuống Hay Là Bị Đẩy Xuống?.“Đã là xã hội gì rồi? Hôn nhân tự do, anh đây là cường đoạt dân nữ, là chuyện phạm pháp, không biết sao?” Hoa Cường quát.Ông cụ rất có khí thế, lại đang chặn ở cửa, Trương chốc đầu nhất thời dừng bước chân.“Cái gì mà xã hội mới, xã hội cũ, chỗ này của chúng tôi chính là như vậy! Chị dâu của cô ta nhận lễ vật của tôi, thì cô ta phải gả cho tôi, nếu không thì phải trả lại gấp đôi số tiền đó cho tôi!” Trương chốc đầu nói lớn.Hoa Cường cũng không khách khí với hắn, vung tay lên nói: “Đưa hắn đến đồn cảnh sát! Ngược lại tôi muốn hỏi cảnh sát bọn họ một chút, có phải luật pháp ở mảnh đất này không giống với ở địa phương khác hay không!”Lưu Minh, Chu Binh liếc nhìn nhau, đột nhiên hai người lấy găng tay từ trong túi ra đeo vào, mới nhào về phía Trương chốc đầu.Một thân lỗ chỗ này, đừng có lây bệnh cho bọn họ! Đến lúc đó bọn họ lại lây bệnh cho Hoa Chiêu, và mấy đứa nhỏ thì thật tội lỗi.“A!” Trương chốc đầu tất nhiên không chống lại được hai người, thoáng cái đã bị bắt chéo hai tay sau lưng, đôi tay bị khống chế, đau đớn kêu lên.“Làm sao để đến đồn cảnh sát?” Hoa Cường hỏi thăm những người xung quanh.Mọi người đều ấp úng.Vợ của thôn trưởng chạy tới, xụ mặt nói: “Chú Hoa, đây là chuyện của nhà tôi, anh đừng xen vào!”“Việc nhà cô lớn hơn luật pháp?” Sắc mặt Hoa Cường không tốt, nhìn chằm chằm vào bà ta.Vợ trưởng thôn xụ mặt, đột nhiên sụp đổ, quát lên với ông: “Các người là người ngoài thì biết cái gì? Các người không biết nuôi một người rất phiền phức sao? Đặc biệt là người già! Cha mẹ ruột của mình còn không thích hầu hạ, chờ cô ta già rồi không thể động đậy, nằm liệt trên giường, những người ngoài các người bưng phân, bưng nước tiểu cho cô ta sao?”“Các người cái gì cũng không làm! Tất cả những điều này trong tương lai đều là tôi, con cái tôi làm! Dựa vào cái gì hả? Chỉ dựa vào số tiền mấy năm nay cô ta kiếm về sao?”“Cô ta kiếm được cái rắm tiền! Trước đây cô ta chỉ kiếm được một chút! Miễn cưỡng chỉ đủ bản thân cô ta ăn uống! Thỉnh thoảng lén đi ra biển bắt hải sản, bán đồ biển, 20 năm không tiết kiệm được 500 đồng! Cô ta còn mắc bệnh nặng một lần, tiêu hết hơn phân nửa!“Chờ cô ra già rồi lại sinh bệnh, lỗ thủng kia lớn đến bao nhiêu? Ai trả tiền?!”Những người xung quanh an tĩnh không tiếng động, bà ta nói cũng có lý, nuôi một người già, người bệnh, dọa người đến cỡ nào.Anh em ruột còn có thể bởi vì phụng dưỡng cha mẹ mà đánh nhau, chứ đừng nói đến là một người cô.Phương Hải Tinh ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc ô ô.Hiện tại người nghĩ quẩn lại chính là cô ấy, cô ấy cũng không muốn sống nữa!Hoa Cường không giỏi ăn nói, muốn phản bác, nhưng lại không biết nói như thế nào.Hoa Chiêu mở miệng: “Giá trị của một người, sao lại có thể sử dụng tiền tài để cân nhắc? Cô ấy là em gái ruột của chồng bà, dì ruột của con bà, một chút tình cảm cũng không có sao?”Vợ trưởng thôn cứng cổ nói: “Chút tình cảm kia không đáng giá!”Việc này không có gì để nói nữa.“Nhà này không thể dung nạp được cô, cô theo tôi vào thành phố làm việc đi.” Hoa Chiêu nói với Phương Hải Tinh ngồi trên đấtPhương Hải Tinh buông tay xuống, nhìn cô đầy hy vọng.Có thể sống, ai lại muốn chết?“Mẹ tôi có mở một tiệm cơm, cần người phục vụ, bảo đảm có chỗ ăn, chỗ ở.” Hoa Chiêu nói.Vừa nghe chuyện ăn ở, tâm tình Phương Hải Tinh liền nhẹ hơn phân nửa.Còn lại, vẫn là vì tuổi già mà phát sầu.Nhưng, đi một bước xem một bước đi, chờ già rồi lại nói!Phương Hải Tinh nhanh nhẹn đứng lên.Tiệm cơm kia do mẹ của Hoa Chiêu mở, vừa nghe đã biết rất tốt!Hoa Cường và Hoa Chiêu, cô ấy đã lén lút quan sát, đều là những người rất thân thiện.Còn rất tốt bụng, có thể cứu một người xa lạ như cô ấy.“Các người chờ tôi một chút, tôi về phòng thu dọn hành lý một chút.” Phương Hải Tinh nói.“Đi đi.” Hoa Chiêu nói.Phương Hải Tinh liền đứng lên chạy.Không tới 2 phút đã xuất hiện.Cô ấy cũng không có hành lý gì, một năm bốn mùa chỉ có 2 bộ quần áo và 2 đôi giày, nhìn cô ấy đã thấy ngay cả cái túi cũng không có, chỉ có thể dùng cánh tay kẹp một bộ quần áo đã rách nátHoa Chiêu nhìn đến chua xót.Cô ấy sống trong gia đình này 20 năm qua khẳng định đã sống rất cẩn thận và vất vả.Vợ của trưởng thôn nghe thấy Hoa Chiêu cho Phương Hải Tinh vào trong thành phố làm việc, còn bao ăn bao ở, ánh mắt lóe lên, không ngăn cản.“Đi.” Hoa Chiêu nói.“Thả tôi ra!” Trương chốc đầu đột nhiên hét lên: “Không được mang cô ta đi! Cô ta là vợ của tôi! Tôi đã trả tiền rồi!”Lưu Minh và Chu Binh nhìn Hoa Chiêu, hiện tại phải làm sao bây giờ? Sự việc đã giải quyết xong, mà người đàn ông bệnh chốc đầu này vẫn chưa chịu buông tha sao?“Chúng tôi đã giải cứu người bị hại, nhưng vẫn không thay đổi việc anh mua bán hôn nhân.” Hoa Chiêu nói: “Tiếp tục đưa hắn đến đồn công an.”Trương chốc đầu nghe hiểu, đây là vẫn không buông tha cho hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người này thực sự nghiêm túc.“Trương Thúy Hoa! Bà mau cứu tôi! Nói bọn họ thả tôi ra!” Trương chốc đầu quay đầu lại hét.Lúc này vợ trưởng thôn mới nhớ tới hắn ta, bà ta vội vàng cúi đầu cầu xin Hoa Cường: “Chú Hoa, nể mặt ông nhà tôi, các người thả người ra đi, dù sao sự việc cũng đã không thành.”Bà ta có quan hệ họ hàng với Trương chốc đầu, cho nên Trương chốc đầu cầu xin bà ta, bà ta phải đáp ứng.“Không được.” Hoa Chiêu lại không đồng ý.Với đức hạnh của người đàn ông này, thả hắn, hắn chắc chắn sẽ đi mua người khác.Xấu không có gì sai, đây đều là do trời sinh.Nhưng nếu thiếu đạo đức thì không thể được.“Ai, người phụ này sao lại vô lý như vậy! Hắn đã không mang người đi các người dựa vào cái gì mà bắt người!” Vợ trưởng thôn tức giận, chạy tới ngăn cản không cho bọn họ đi.Bà ta thấy Hoa Chiêu và Hoa Cường cũng không thuận mắt, ở nhà bọn hắn ăn ở miễn phí nhiều ngày như vậy! Cầu xin bọn hắn một chút chuyện nhỏ, bọn hắn cũng không đáp ứng!Hơn nữa đây rõ ràng là việc nhà của bọn họ! Đúng là lo chuyện bao đồng.Hoa Chiêu hiểu được vẻ mặt của bà ta nói: “Chúng tôi cũng không ăn ở miễn phí, lúc trước còn đưa tiền cho bà, là bà sống chết không cần, nhưng buổi sáng tôi đã lén nhét tiền dưới gối của bà, 500 đồng, đủ rồi chứ?”Bà ta nghẹn lời, vậy thật đúng là đủ rồi.“Mang người đi!” Hoa Chiêu nói.Động tác của Lưu Minh và Chu Binh rất nhanh nhẹn, bắt người mang đi.Trương Thúy Hoa lại nóng nảy: “Này! Mọi người nhanh chóng giúp tôi ngăn cản bọn họ!”Không ai nhúc nhích.Hoa Cường và Hoa Chiêu, còn có Lưu Minh Chu Binh vừa nhìn đã thấy là người không dễ chọc, người thành phố còn lái xe nhỏ tới, bọn họ nào dám đụng vào?Lỡ làm vỡ, chạm vào hỏng rồi bọn họ lây gì đền nổi đây.Hơn nữa, Trương chốc đầu thực sự rất ghê tởm, thứ đó có bị lây bệnh không? Bọn họ cũng không dám chạm vào!“Này này! Các người! Chờ chồng tôi trở lại rồi! Để tôi xem hắn xử lý các người như thế nào”Hoa Chiêu vô cùng tức giận, đồng thời cũng bắt đầu tức giận với người đàn ông của bà ta.Vốn dĩ nhìn chú trưởng thôn cũng không tồi, trên thực tế cũng quá sức tưởng tượng, bằng không người nhà làm sao có thể được nuông chiều thành cái dạng này?“Tham gia mua bán hôn nhân còn có bà, cũng theo chúng tôi đi một chuyến đi!” Hoa Chiêu nói.Vẫn luôn không cơ hội gì để thể hiện, hai người ở lại bảo vệ Hoa Cường lập tức nhào tới, bắt Thúy Hoa đi.Trương Thúy Hoa bị dọa đến sắp tiểu ra quần, bà ta la hét cầu xin sự thương xót.“A, tôi sai rồi! Các người mau thả tôi ra! Tôi mặc kệ Trương chốc đầu!”Vô dụng, Hoa Chiêu ý chí sắt đá.Phương Hải Tinh vài lần há mồm muốn xin giúp, nhưng theo lý trí mà im lặng.Lúc này cô ấy mà mở miệng chính là hủy đi sân khấu của Hoa Chiêu, người ta đang ra mặt giúp cô ấy, không có người ta, hiện tại cô ấy đã bị Trương chốc đầu lôi đi rồi.Trương chốc đầu cũng không phải là thứ gì tốt, hắn không phải là một người độc thân, hắn là một người goá vợ, trước kia đã cưới hai người vợ! Hiện tại có 4 đứa con gái.Tuy nhiên, cả hai người vợ của hắn đều bị chết đuối ở biển, thi thể còn chưa được vớt lên.Hắc! Ai biết rốt cuộc là tự mình ngã xuống, hay là bị hắn cố tình đẩy xuống đây!Cô ấy không muốn trở thành người thứ ba.



Bạn cần đăng nhập để bình luận