Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1176 - Buồn Bã Như Mất Đi Thứ Gì



Chương 1176 - Buồn Bã Như Mất Đi Thứ Gì



Chương 1176: Buồn Bã Như Mất Đi Thứ GìHứa Tri Minh cùng Thu Tú Vân đi ra.Trong sân có chút yên tĩnh.Mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút xấu hổ.Buổi liên hoan đồ nướng này cũng có chút không tiến hành nổi nữa.Hoa Chiêu kéo mẹ trở về phòng, để cho bọn hắn tiếp tục."Ai." Trở lại phòng Trương Quế Lan cũng không cố gắng chống đỡ, nhất thời tựa vào ghế thở dài một hơi, ở trong lòng từ biệt Hứa Tri Minh."Không cần dùng biểu tình này nhìn mẹ, mẹ cũng không quá khổ sở." Trương Quế Lan thế nhưng mở miệng nói.Bản thân bà cũng có chút kỳ quái, bà thế nhưng không quá khổ sở, chỉ là có chút, từ trên sách kia gọi là gì? Trương Quế Lan nhíu mày suy tư.Hoa Chiêu nhìn biểu tình của bà đoán: "Buồn bã như mất đi thứ gì.”"Đúng đúng đúng! Chính là cái này!" Trương Quế Lan cười nói: "Con thực sự đọc nhiều sách, lời nói ra đều êm tai."Lúc trước Hoa Chiêu dạy bà những chữ cơ bản, phiên âm, bà liền len lén đọc sách ghép vần của Tiểu Cầm, chậm rãi biết rất nhiều chữ, hiện tại mấp mô có thể đọc báo chí rồi.Điều làm cho bà hạnh phúc nhất là đã học được rất nhiều thành ngữ, cảm thấy chính mình ....Hoa Chiêu nói: "Bụng có thi thư khí tự hoa.”"Đúng đúng đúng! Ha ha ha.” Trương Quế Lan cười nói.Mặc dù có chút miễn cưỡng cười đùa, nhưng bà thật sự không quá khổ sở."Dù sao cũng đã nghĩ sẽ chia tay ông ấy, lề mà lề mề đã lâu rồi, mẹ có loại. . . cảm giác đôi giày kia cuối cùng đã rơi xuống." Trương Quế Lan nói.Hoa Chiêu buồn cười, mẹ thật sự rất cố gắng đọc sách, hiểu rất nhiều chuyện."Hiện tại mẹ cảm giác rốt cuộc cũng giải thoát, về sau sẽ có thể sống thanh tĩnh." Trương Quế Lan dừng một chút nói: "Tình yêu gì đó, trải nghiệm là tốt rồi, không nhất định phải có được, càng không nhất định phải lâu dài, sống một mình kỳ thật rất tốt, bình yên.”Hoa Chiêu từ chối cho ý kiến, nếu như không thể có được một cuộc hôn nhân mỹ mãn, vậy thật đúng là không bằng độc thân."Quên đi không đề cập đến ông ấy nữa, để cho ông ấy trở thành ký ức đi." Hoa Chiêu nói: "Con có một chuyện quan trọng khác muốn nói với mẹ.”"Chuyện gì?" Trương Quế Lan hỏi.“Bà Trương không phải là mẹ ruột của mẹ, mẹ ruột của mẹ là em gái của bà ta, Trương Tiểu Mạch, mẹ biết người này không?" Hoa Chiêu nói thẳng.Hy vọng tin tức kích thích này có thể xua tan một chút đau khổ khi thất tình của bà.Trương Quế Lan sững sờ.Đôi mắt mờ mịt mà mở to.Cái gì mà buồn bã như mất thứ gì, đàn ông cái gì, cũng bị chấn động bay ra khỏi đầu, hiện tại đầu óc bà trống rỗng.Sau nửa ngày mới khó khăn mà hỏi: "Không phải mẹ ruột của mẹ? Em gái của bà ấy, Trương Tiểu Mạch? Mẹ ngược lại cũng biết mẹ có một dì nhỏ tên là Trương Tiểu Mạch, lúc mười mấy tuổi đã bị lạc mất! Chẳng lẽ không đúng sao?"Hoa Chiêu nói cho bà về chuyện đã trải qua.Cuối cùng lấy ra cái đồng hồ bỏ túi kia, cho bà xem ảnh chụp bên trong.Cô cảm thấy bức ảnh này tồn tại rất tốt, ít nhất Trương Quế Lan có thể nhìn thấy cha mẹ ruột của bà trông như thế nào, cuộc sống cũng ít tiếc nuối.Nhìn tuấn nam mỹ nữ trên tấm ảnh, Trương Quế Lan im lặng thật lâu.Không nghĩ tới cuộc sống đã trôi qua một nửa, lại phát hiện mẹ không phải là mẹ ruột, cha không phải cha ruột.Nhưng bà vậy mà rất bình tĩnh.Tình thân cái gì đấy, những cái kia từng là biểu hiện giả dối, tương lai cũng chưa chắc sẽ có.Bà có các con như vậy đủ rồi."Thân phận này của bà ấy đối với con mà nói sẽ có chút phiền toái phải không?" Bà ấy chỉ hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu cười nói: "Cũng không sao.”"Vậy thì được." Trương Quế Lan yên tâm, hỏi cô: "Đại Vĩ Tiểu Vĩ có gây rắc rối không? Đại Cần Tiểu Cần có ngoan không?”"Đều rất tốt." Hoa Chiêu nói: "Chờ vài ngày nữa con trở về thủ đô, mẹ hãy theo con trở về đi, gặp một lần.”Trương Quế Lan nhìn ảnh chụp trong tay, một lúc lâu gật đầu.Rốt cuộc cũng là mẹ ruột, bà rất tò mò, vậy thì gặp một lần....Trấn an mẹ xong, để cho bà ấy ngồi ở trong phòng một lát, Hoa Chiêu lại đi ra ngoài tham gia buổi liên hoan thịt nướng.Buổi tối, Diệp Thâm hỏi cô: "Đã nói với bà ấy?”"Ừm." Hoa Chiêu gật đầu, khen Trương Quế Lan: "Bà ấy đã rất tiến bộ rồi! Không còn là người phụ nữ sợ hãi rụt rè trong quá khứ chỉ biết nén giận nữa.”Diệp Thâm nhìn cô cười: "Đều là công lao của em.”Anh thấy rõ ràng, Trương Quế Lan có thể trở thành người như hôm nay, là Hoa Chiêu ở phía sau từng bước từng bước đẩy tới.Cô ấy không giống những đứa con khác, sau khi kết hôn liền mặc kệ cha mẹ.Cũng không phải là mặc kệ, mà là không để ý tới thế giới tinh thần của cha mẹ.Bọn hắn có lẽ luôn cảm thấy chỉ cần cho cha mẹ một chút tiền dưỡng lão, chính mình đã rất hiếu thuận rồi.Có mấy người con thành đạt nào, biết dùng tâm bồi dưỡng cha mẹ phát triển, kiếm tiền?Anh chưa bao giờ thấy qua.Còn có con gái tích cực tìm đối tượng cho mẹ, cũng rất ít.Nhiều người trẻ tuổi nghĩ rằng cha mẹ họ đã ly dị hoặc tái hôn sau khi góa bụa, bọn hắn sẽ rất mất mặt.Vì mặt mũi của mình, mới mặc kệ cha mẹ cô độc hay không, cả ngày một mình đối diện với căn nhà trống rỗng có thể khổ sở hay không.Bọn hắn sẽ không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ đến."Vẫn là vợ anh hiếu thuận nhất." Diệp Thâm khoa trương nói."Hừ hừ hừ, dỗ ngon dỗ ngọt nhiều như vậy, có phải có chuyện gì không?" Hoa Chiêu chỉ chỉ vào ngực anh hỏi."Là có một chuyện." Diệp Thâm xoay người ôm lấy cô: "Lần trước em đã đáp ứng anh.... Còn chưa thực hiện..."Hoa Chiêu lúc đầu còn không hiểu, cô đã đáp ứng cái gì mà không thực hiện?Nhưng cô rất nhanh đã hiểu."Này! . . ."Kháng nghị vừa ra khỏi miệng đã bị bác bỏ....Hoa Chiêu lại ở Bằng Thành một ngày, cùng Diệp An thảo luận về định hướng phát triển trong tương lai, bảo hắn cứ thoải mái mà làm, sau đó liền mang theo Trương Quế Lan trở về."Cô thật sự không đi?" Hoa Chiêu hỏi Từ Mai."Không đi không đi! Cô đã hứa với tôi, đổi ý sao?” Từ Mai khẩn trương hỏi."Tôi sợ cô đổi ý, mấy ngày nữa sẽ khóc lóc tìm tôi đòi về nhà tìm chồng, vậy nhà máy của tôi cũng mở, người cũng đã tuyển, kết quả bị leo cây? Tôi quá oan đúng không?” Hoa Chiêu cười nói."Ha ha ha! Cô mới khóc.” Từ Mai cười nhạo cô: "Cũng không biết vừa rồi là ai khóc lóc không muốn đi ~ nổi da gà!”Cô ấy học theo sự hờn dỗi vừa rồi của Hoa Chiêu đối với Diệp Thâm, còn chưa học được một nửa đã rung mình, nhất thời không học nổi nữa, cười ha ha.Hoa Chiêu cũng cười.Cô ấy thực sự hạ quyết tâm là tốt rồi."Vậy cô cứ nghiên cứu kỹ một chút, mở nhà máy gì, nhà máy thịt kho là không được, người phương Nam không thích ăn khẩu vị nặng như vậy." Hoa Chiêu nói: "Chúng ta vẫn ưu tiên thị trường địa phương.”Chi phí vận chuyển bây giờ vẫn quá đắt và chậm."Được, tôi biết rồi, cô yên tâm đi." Từ Mai nói.Hoa Chiêu liền yên tâm mang theo mẹ cùng các con trở về, về phần Hoa Cường, ông ấy còn chưa chơi đủ, muốn tiếp tục ở phía nam, chờ ông ấy ở đủ rồi, tự mình đáp máy bay trở về.Ông ấy cảm thấy rằng miền Nam rất tốt, không khí ẩm ướt, hô hấp đều thông thuận rồi, còn rất thích biển, quả thực có chút mê luyến.Ông ấy thậm chí còn bị ám ảnh bởi câu cá bên bờ biển.Bây giờ mỗi ngày đều đi câu cá.Máy bay hạ cánh, Hoa Chiêu thấy người tới đón cô là Lưu Tiền.Lưu Tiền nhìn trái nhìn phải, không thấy Từ Mai, lập tức trợn tròn mắt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận