Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 742 - Chúc Em Hạnh Phúc.



Chương 742 - Chúc Em Hạnh Phúc.



Chương 742: Chúc Em Hạnh Phúc."Mẹ đừng đi!" Khổng Kiệt lập tức bật khỏi ghế sô pha và hét lên."Con yên tâm, mẹ không đến cãi nhau cùng cô ta, mẹ đến để cầu xin! Mẹ thật sự cầu xin cô ta! Mẹ sẽ xin lỗi, thừa nhận mọi lỗi lầm, chỉ cần cô ta chịu tha thứ cho con, mẹ có thể quỳ xuống trước mặt cô ta!"Bà Khổng nói rất chân thành, nước mắt cũng muốn rơi xuống rồi.Khổng Kiệt nhìn mẹ mình tóc xám trắng, gương mặt già nua, lập tức có chút đau lòng.Vài năm trước, bà Khổng ăn mặc bóng loáng, không có một chút nếp nhăn nào trên khuôn mặt, so với bà lão cùng tuổi, người ta nhất định sẽ nói bà ta trẻ hơn mười tuổi.Nhưng hiện tại, bà ta già hơn bạn cùng lứa tuổi hơn mười tuổi.Mấy năm này, bà ta cũng chịu khổ.Khổng Kiệt có chút mềm lòng: "Quỳ xuống thì không đến mức, con sẽ tìm cơ hội gặp cô ấy."Hắn đến cùng vẫn không yên lòng một mình mẹ đi tìm Diệp Thư, sợ bà ta sẽ khiến mối quan hệ của họ càng thêm bế tắc.Diệp Thư đang ngồi ở nhà Hoa Chiêu ăn trái cây."Sao chị lại đến chỗ này? Không đi tìm Diêu Khôn? Cứ như vậy đem người ta ném ở kia không tốt lắm đâu?" Hoa Chiêu nói ra."Anh cả đưa hắn và Diêu lão tiên sinh đi ra ngoài chơi." Diệp Thư nói."Ah! ~" Hoa Chiêu lập tức bật cười.Đây là bắt đầu kiểm tra người ta rồi, cô đã nói, Diệp Danh không tự mình xem qua, vẫn sẽ lo lắng đấy.Diệp Thư cũng cười, nhưng nụ cười không rạng rỡ cho lắm."Nghĩ đễn. . . Khổng Kiệt?" Hoa Chiêu nói.Ở đây không có người ngoài, chỉ hai người các cô, ba đứa bé đều bị Miêu Lan Chi ôm đi nhà Diệp Chấn Quốc rồi, Diệp Thư cũng hào phóng gật đầu."Chị cho rằng, đời này sẽ không gặp lại nữa."“Vậy thì sao?” Hoa Chiêu hỏi: "Hiện tại mặc dù thấy thì sao? Trông thấy mà thôi, trừ phi chị đối với hắn còn nhớ mãi không quên.""Vậy cũng không phải." Diệp Thư lập tức nói: “Chỉ là một chút xúc động và lo lắng… Lúc đầu bọn chị đã có khoảng thời gian rất vui vẻ, rất tốt. Chị đã nghĩ bọn chị sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại kết thúc trong..."Hoa Chiêu nhìn cô ấy, đoán được: "Cho nên chị sợ cùng Diêu Khôn cũng như thế?"Diệp Thư gật đầu, cho nên cô rất thích cùng Hoa Chiêu nói chuyện phiếm, có mấy lời không cần phải nói quá nhiều con bé đã hiểu."Em cảm thấy sẽ không, chị cùng Khổng Kiệt trở nên như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do người thân của hắn, mà Diêu Khôn thì chị cũng thấy đấy, bọn họ còn quan tâm chị hơn Diêu Khôn, sẽ không phát sinh lại loại mâu thuẫn lúc trước." Hoa Chiêu nói.Diệp Thư lập tức bật cười, cô ấy cùng Diêu Khôn hai năm qua luôn rất hòa hợp, cô ấy thừa nhận người Diêu gia cũng có cống hiến không ít.Bọn họ đối với cô thật sự rất tốt, làm cho cô không có quá nhiều băn khoăn."Cũng đúng, chị là nhất thời nghĩ sai, bọn họ sao có thể giống với người nhà họ Khổng." Diệp Thư nói.Hoa Chiêu lại cười: "Đừng nói trước kia bọn họ không dám, tương lai bọn họ cũng không dám."Cũng chỉ có loại người như bà Khổng này chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, mới có thể xem thường bối cảnh của Diệp gia, ngược lại còn cảm thấy con trai mình nắm được Diệp Thư, liền chế trụ được Diệp gia vậy.“Đừng lo lắng cho chị nữa, hãy nghĩ xem sau này em sẽ nói với nhà họ Diêu như thế nào.” Diệp Thư đột nhiên nói."Nói cái gì?" Hoa Chiêu sững sờ, bất quá cô rất nhanh liền kịp phản ứng, lập tức "Ah" một tiếng."Cái này, thực không dễ giải thích. . ."Lúc trước cô đã cùng Diệp Thư diễn kịch, cô vứt bỏ con trai Diệp gia, chạy theo tình yêu của đời mình rồi.Hai năm rồi, Diêu gia cũng biết tình huống này rồi.Bọn hắn còn biết Hoa Chiêu cùng Diệp Thư trước khi quan hệ rất tốt, về sau lại vì ích lợi to lớn, cho nên vẫn luôn chưa "Vạch mặt" nhay, vừa yêu thương lại chém giết nhau.Nhưng ngày hôm qua thái độ của người Diệp gia đối với Hoa Chiêu, đâu giống như đối với cô con dâu đã đội nón xanh cho con trai của mình?Quả thực so với con gái ruột còn thân hơn."Ai biết được chị cùng Diêu Khôn có thể phát triển tới loại quan hệ này?" Hoa Chiêu thở dài: "Không có biện pháp, chỉ nói vì bọn nhỏ a, hoặc là, bọn họ còn không biết em vứt bỏ con trai họ. . ."Hoa Chiêu lưu manh nói.Dù sao thân phận Tô Hằng cũng không thể nói, những chuyện khác, cứ để cho người Diêu gia tự mình bổ não đi thôi.Hai người nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có người gõ cửa.Chỉ chốc lát sau, Lưu Minh tiến đến nhìn lướt qua Diệp Thư nói ra: "Ngoài cửa có người tên là Khổng Kiệt tới thăm."Lúc trước hắn cũng không biết Khổng Kiệt là ai, hắn đến lúc Diệp Thư đã ly hôn rồi.Bất quá ngày hôm qua hắn đã gặp Khổng Kiệt, đoán được, cho nên không trực tiếp đem người dẫn đến.Hoa Chiêu nhìn Diệp Thư, Diệp Thư cũng không nghĩ tới, Khổng Kiệt vậy mà còn tìm đến cô."Anh cả mang Diêu Khôn đi ra ngoài chơi, đoán chừng nhất thời sẽ không về được, nếu không. . ." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư lập tức liếc cô: "Diêu Khôn dù có ở đây, chị cũng dám gặp hắn! Không có gì phải giấu diếm. Để anh ta vào đi." Cô ấy nói với Lưu Minh.Hai năm sống ở nước ngoài không phải là vô ích, đầu óc cô ấy thật sự rộng mở, làm bạn với chồng cũ ... Cô ấy cũng không muốn.Nhưng cô ấy vẫn dám nói chuyện với chồng cũ trước mặt bạn trai hiện tại.Cô ấy lại không làm việc gì trái với lương tâm.Khổng Kiệt vốn chỉ muốn mời Hoa Chiêu hỗ trợ đem Diệp Thư mời ra, vào cửa đã nhìn thấy Diệp Thư ngồi ở chỗ kia, lập tức cao hứng."Vài năm không gặp, anh vẫn như cũ." Diệp Thư nhìn hắn mỉm cười nói.Rất thân thiết tự nhiên, nhưng thực sự rất xa cách.Nụ cười của Khổng Kiệt cứng đờ."Mấy năm nay thế nào? Anh đã kết hôn chưa? Có con chưa?" Diệp Thư tiếp tục hỏi.Khổng Kiệt đã không cười nổi rồi, lắc đầu: "Không có.""Vậy thật đúng là ngoài ý muốn." Diệp Thư nói đến phi thường chân thành: "Tôi cứ nghĩ mẹ anh sẽ lập tức giới thiệu đối tượng cho anh, bà ấy thích trẻ con như vậy."Hai năm rèn luyện, cũng làm cho Diệp Thư trở nên sắc bén rồi.Nếu như là trước kia, cô ấy nhất định cười không nổi, cũng sẽ châm chọc bà Khổng muốn có cháu đến phát điên rồi!Khổng Kiệt cúi đầu, lúc vừa ly hôn, mẹ xác thực đã làm như vậy đấy, giới thiệu với hắn rất nhiều cô gái.Nhưng mấy cô gái mà mẹ hắn có thể tiếp xúc, sao có thể so được với Diệp Thư? Hắn không thể nhìn trúng một người nào.Về sau mẹ hắn cũng cảm thấy như vậy quá gấp gáp, liền không quan tâm đến chuyện này nữa.Cháu trai gì đấy, bà Khổng kỳ thật không thiếu, những người con trai khác lại có rất nhiều.Trước kia bà ta ép bức Diệp Thư, thật ra nguyên nhân lớn là muốn bắt lỗi, không muốn nhìn bộ dạng “yểu điệu” của Diệp Thư mỗi ngày.“Đừng nói về anh nữa, em sống ở nước ngoài như thế nào?” Khổng Kiệt hỏi."Rất tốt." Diệp Thư cười, nụ cười này lại càng trong sáng tự nhiên.Vừa nhìn đã biết cô sống rất tốt.Cũng đúng, tất cả bất hạnh của cô ấy đều là vì mẹ con hắn, rời khỏi bọn hắn, cô tất nhiên sẽ sống rất tốt."Hắn, hai người. . ." Hai người tại sao lại biết nhau, hắn đối với em tốt không, các người muốn kết hôn sao?Khổng Kiệt có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, lại cảm thấy một câu “rất tốt” của Diệp Thư, hắn lại không cần phải hỏi.Diệp Thư tự mình nói: "Chúng tôi sắp kết hôn, chúc anh cũng sớm ngày tìm được hạnh phúc."Khổng Kiệt ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhìn thấy Diệp Thư so với quá khứ còn xinh đẹp hơn rất nhiều, những lời đã suy nghĩ suốt một đêm, suy nghĩ vài năm trước kia..., một câu cũng nói không nên lời rồi.Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng xứng với Diệp Thư, hiện tại có tư cách gì mà muốn cô ấy buông tha hạnh phúc trước mắt, chấp nhận trở về bên hắn?"Được rồi, chúc em hạnh phúc." Hắn đứng lên nói xong, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.Hắn tâm sự nặng nề, bước chân nhanh chóng, ra khỏi phố nhỏ một đường cúi đầu buồn bực mà đi, căn bản không trông thấy bà Khổng cùng Khổng Ni ngồi ở đầu hẻm."Mẹ, mẹ xem cái bộ dạng kia, có vẻ như nói chuyện không thành rồi." Khổng Ni nói ra."Đúng, anh trai con chính là một tên phế vật! Đụng phải người phụ nữ kia liền kinh sợ rồi! Phi phi!" Bà Khổng nhổ ra hai ngụm nước bọt trên tay rồi chà xát, sau đó hướng trên đầu bôi một vòng, chải vuốt tóc nói: "Vẫn phải xem mẹ đây, đi!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận