Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 872 - Về Nước.



Chương 872 - Về Nước.



Chương 872: Về Nước.Mori cùng O'neill đều đi bệnh viện.Chân O'neill có thể nhìn ra rõ ràng là ngoại thương, nhưng Mori đã làm kiểm tra toàn thân cũng không tìm ra nguyên nhân gì làm cho toàn thân ông ta đau nhức kịch liệt.Cuối cùng vậy mà quy kết là do tinh thần bị áp lực quá lớn, quá tức giận đấy."Muốn đem Tô Hằng bắt lại không?" O'neill ngồi ở xe lăn hỏi cha.Mori không lên tiếng."Không được ah!" Suzanna ở một bên nói: "Chúng ta bây giờ đã đủ khó chịu rồi, giờ lại báo cảnh sát bắt người, người bên ngoài biết được sẽ nói chúng ta thẹn quá hoá giận, cố ý trả thù."Bởi vì cầu ái không thành liền trả thù đối phương, để cho công chúng biết được, sẽ quá khó nhìn.Cô ta là người không thể chịu đựng được những tin tức tiêu cực nhất.Cô ta đã thoái thác công việc của 3 tháng gần đây, không dám ra cửa."Thế nhưng cứ như vậy mà buông tha hắn, chúng ta càng khó chịu!" O'neill nói.Sau nửa ngày, Mori lắc đầu: "Để cảnh sát bắt hắn thì được cái gì? Con chỉ bị một chút vết thương nhỏ, hắn tốn chút tiền nộp tiền bảo lãnh là có thể đi ra."Mà ông ta đau nhức toàn thân là do tức giận đấy, căn bản không có biện pháp làm gì Tô Hằng."Vậy cứ như vậy buông tha hắn?" O'neill cao giọng nói.Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, tâm tư có nhiều hơn nữa, cũng không nhịn được sự xúc động."Đương nhiên không." Mori bực bội nhìn thoáng qua con trai: "Không báo cảnh sát sẽ không đối phó được một người sao? Đầu óc con hư mất rồi hả?"O'neill lập tức tỉnh táo lại, hoá ra chính mình cũng bị giận điên lên.Cùng ngày, một nhà Địch Luân liền hành động.Bên người Diệp Thâm bắt đầu phát sinh các loại chuyện ngoài ý muốn.Đi làm trên đường gặp phải tai nạn xe cộ, xe ngựa xe con, các loại tai nạn xe cộ.Một giờ đi xe, có thể gặp được hai ba lần.Những chiếc xe kia đều thẳng tắp mà hướng anh đụng tới.Cũng may Diệp Thâm tự mình lái xe, mỗi lần đều né đi được.Xuống xe, sẽ gặp phải mấy "Kẻ say" "Kẻ nghiện" muốn tấn công mình.Tránh được rồi, còn gặp phải chuyện trên không trung, thang máy hư mất…Diệp Thâm đều cẩn thận mà tránh được.Sau khi anh rời Địch Luân gia, cũng không đóng cửa không ra, mà làm việc như thường.Về vấn đề đào hầm, anh đã báo cáo lên, có người bắt đầu hành động.Mà anh phải tiếp tục ở bên ngoài, mê hoặc ánh mắt của một nhà Địch Luân.Cho nên anh không thể chỉ gặp chuyện ngoài ý muốn, anh còn muốn tạo ra chuyện ngoài ý muốn.Anh liền đem những này chuyện ngoài ý muốn này trả lại cho ba người nhà Địch Luân.Một nhà Địch Luân lập tức loay hoay sứt đầu mẻ trán.Mà ngay cả Mori đang ở trong bệnh viện, cũng mấy lần gặp bác sĩ giả!Hai bên đánh nhau hừng hực khí thế, đâu còn ai có tâm tư đi tầng hầm liếc mắt nhìn?Mà có Hoa Chiêu trợ giúp, cấu tạo và tính chất của đất đã tơi ra, sau 3 ngày đường hầm đã đào tốt rồi, việc còn lại chỉ có dùng mô hình thay thế cho đồ bên trong, sau đó đem đồ thật đóng gói chở đi.Những chuyện này Hoa Chiêu nhìn không tới rồi, cô đã lên máy bay về nhà, còn hai giờ nữa đã hạ cánh rồi.Diệp Thư cũng theo trở về.Hoa Chiêu đến một tháng, Diệp Thâm cũng không xuất hiện.Hoa Chiêu mặc dù nói không có việc gì, nhưng có phải là để lừa cô ấy hay không? Kỳ thật trong lòng đã khổ sở muốn chết?Diệp Thư lo lắng, cùng trở về khuyên nhủ cô.Hơn nữa, cô ấy cũng nhớ nhà.Trước đây ở nước ngoài ngây người 2 năm cô ấy cũng không nhớ nhà, nhưng lần này mới qua có mấy tháng, cô ấy đã nhớ nhà rồi.Nhớ cha mẹ, nhớ ông nội, anh trai, thậm chí nhớ những người bạn bè không quá thân thiết kia.Cô ấy ... sắp chết rồi sao? Nghe nói người sắp chết mới nghĩ đến những chuyện kia! Có phải là cô ấy sẽ không qua được quỷ môn quan lúc sinh con không?"Chị là đang mang thai, rối loạn hormone, rối loạn nội tiết, cứ thích suy nghĩ lung tung, đừng căng thẳng.” Hoa Chiêu trái lại khuyên nhủ cô ấy."Cái gì mà quỷ môn quan, chị xem em sinh nhiều như vậy cũng không có việc gì, hơn nữa hiện tại điều kiện chữa bệnh cũng phát triển, thật sự không sinh thường được còn có sinh mổ, sẽ không có chuyện gì." Cô nói ra.Vừa nghe nói sinh mổ, Diệp Thư lại càng sợ hơn rồi.Đừng nhìn bình thường cô ấy vô tâm, có thể đánh có thể kháng, nhưng lại sợ tiêm, nhìn thấy kim tiêm nho nhỏ, toàn thân cô ấy liền vô lực muốn té xỉu, không ai đỡ được.Sinh mổ chẳng những phải tiêm, còn phải động dao động kéo,…Mặt Diệp Thư lập tức tái nhợt.Hoa Chiêu. . . . Cô cũng gần đây mới biết Diệp Thư có tật xấu này đấy, trước đó Diệp Thư căn bản không có cơ hội sinh bệnh.Là mấy ngày hôm trước Diêu Khôn cảm mạo phải tiêm, mới phát hiện đấy."Tốt rồi tốt rồi đừng sợ, có em ở đây rồi, chị nhất định sẽ thuận thuận lợi lợi mà sinh đấy, chúng ta không tiêm, không sinh mổ.""Đừng, đừng đề cập tới hai từ kia!" Mặt Diệp Thư trắng bệch nói.Hoa Chiêu vừa lo lắng vừa muốn cười."Đây, Cẩm Văn, nhìn xem trong bụng cô cô có em trai hay em gái?" Hoa Chiêu hỏi.Cẩm Văn ghé vào trên đùi cô, nghiêm túc nhìn bụng Diệp Thư, giọng nữa nói: "Nhìn không thấy."Một bảo bảo thành thật. . .Thúy Vi rất thông minh: "Là em trai!"Cô bé còn biết hầu hết người lớn rất thích bé trai, cho nên bất cứ ai hỏi con bé là mình mang thai em trai hay em gái, con bé đều nói em trai.Vân Phi cười cười không nói lời nào.Diệp Thư cười ha ha, những điều lo lắng vừa rồi tới cũng nhanh đi cũng nhanh.Có Hoa Chiêu ở đây, kỳ thật cô ấy không lo lắng.Cho dù cô ấy thực sự đi quỷ môn quan, cô ấy tin tưởng Hoa Chiêu cũng có thể đem mình kéo về.Nhà bọn họ cưới Hoa Chiêu thật sự là phúc khí, em trai sao lại có phúc mà không biết hưởng như vậy.Diệp Thư cái gì cũng không biết bắt đầu oán trách Diệp Thâm, cô ấy nhịn lại nhịn, không dám nhắc tới Diệp Thâm.Bởi vì trước đó có hai lần cô ấy hỏi Diệp Thâm vì sao không tới, biểu cảm của Hoa Chiêu đều không tốt lắm.Hoa Chiêu nhìn nét mặt đã biết cô ấy đang suy nghĩ gì, lập tức tự mình thay đổi chủ đề.Hiện tại cô thật sự không muốn nhắc tới Diệp Thâm, lo lắng! Lo nghĩ!"Chị cùng em trở về, cũng không nói với Diêu Khôn một tiếng, hắn về nhà phát hiện chị không ở đó, đoán chừng sẽ khóc." Hoa Chiêu cười nói.Có một sự cố nhỏ trong một chi nhánh khác của nhà máy, Diêu Khôn phải tự mình đi xử lý, người tiễn Hoa Chiêu chỉ có Diệp Thư.Sau đó Diệp Thư nhất thời nảy lòng tham, mua vé máy bay cùng theo trở về rồi."Mặc kệ hắn, một người đàn ông, khóc sướt mướt thì ra bộ dạng gì nữa!" Diệp Thư ngoài miệng ghét bỏ nhưng trên mặt lại treo nụ cười.Trước kia cô ấy đột nhiên nhìn thấy kim tiêm, lập tức ngất luôn, thiếu chút nữa hù chết Diêu Khôn.Ôm cô ấy vừa khóc vừa chạy đến bệnh viện, như sắp sụp đổ vậy.Biết cô ấy không có việc gì, chỉ ị sốc, lại vui đến phát khóc, khóc như một kẻ ngu.Diệp Thư đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng, cảm thấy lần này mình thật sự gả đúng người rồi.Cô ấy lặng lẽ đi rồi, Diêu Khôn nhất định sẽ đuổi theo đấy.Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thư cười đến càng ngọt.Hoa Chiêu cự tuyệt ăn cẩu lương, nhắm mắt đi ngủ.Tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh.Ra khỏi sân bay, đã thấy Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh đến đón cô."Anh cả vậy mà tự mình đến đón? Thật sự vinh hạnh ah ~" Hoa Chiêu nói giỡn.Tháng trước, Diệp Danh thăng chức rồi, bây giờ đã là lãnh đạo không nhỏ rồi, cũng có thể được xưng tụng một ngày kiếm bạc tỷ rồi.Vậy mà vẫn còn thời gian để làm những việc vặt vãnh này.Hoa Chiêu đem Cẩm Văn nhét vào trong lòng ngực anh.Diệp Danh vui vẻ mà nhận lấy.Bất quá anh đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh là có chuyện muốn tới nói cho em biết."Hoa Chiêu đánh giá nét mặt của anh, cảm thấy khả năng không phải chuyện gì tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận