Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 965 - Bệnh Tâm Thần.



Chương 965 - Bệnh Tâm Thần.



Chương 965: Bệnh Tâm Thần.Diệp Thâm lạnh lùng mà nhìn Miêu Miêu.Ánh mắt lạnh như băng như từng thanh đao chém vào trong lòng Miêu Miêu.Nước mắt của cô ta thật sự rớt xuống."Năm đó, em bị lạc, anh tìm được em trong bụi cỏ, anh đã nói, vĩnh viễn không rời em, vĩnh viễn thích em. . ."Cô a ủy khuất lại chấp nhất mà nhìn Diệp Thâm, tựa như nhìn một người đàn ông phụ lòng.Diệp Thâm thở phào, cô ta vừa nói như vậy, anh liền có chút ấn tượng rồi."Năm đó cô mới 10 tuổi, tôi mới 12! Biết cái gì. . ."Thấy ánh mắt của Hoa Chiêu không đúng, Diệp Thâm lập tức đổi giọng: "Cho dù biết rõ cái gì, tôi cũng không có ý tứ kia! Là do cô khóc không ngừng, lôi kéo tôi nói cái này nói cái kia, cô nói cái gì tôi căn bản không nghe rõ!"Đó có thể là vào mùa thu năm 61 hoặc 62, nguồn cung cấp lương thực trong thành phố bị giảm mạnh.Lúc ấy Diệp gia cũng không hiểm hách như ngày hôm nay, đàn ông đều ở bên ngoài không ở nhà, bọn hắn cũng có một đoạn thời gian cơm ăn không đủ no.Miêu gia đề nghị đến ở nông thôn để nghĩ biện pháp.Họ theo chân người lớn về nông thôn, muốn đến nhà nông dân để thu hoạch chút rau củ từ mảnh đất tư nhân của họ.Kết quả Miêu Miêu ngây thơ đi vào trong đất, thì mừng rỡ khi thấy đống rơm chất thành đồi, nên lôi kéo mấy anh chị em cùng cô ta chơi trốn tìm.Đợi trời tối khi về nhà, mọi người mới phát hiện Miêu Miêu không thấy đâu rồi, lập tức tách ra đi tìm.Nhưng lúc đó hoang vắng, mấy nghìn mẫu đất chỉ toàn đống rơm rạ.Thật khó để tìm thấy một đứa trẻ đang trốn đi hoặc bị thất lạc.Cuối cùng Miêu Miêu bị Diệp Thâm tìm được.Lúc ấy đã sau nửa đêm, Miêu Miêu đã hét đến khàn giọng rồi, lạnh đến mức co mình trong đống rơm, tưởng rằng sẽ không bao giờ tìm được người nhà nữa.Một màn Diệp Thâm xuất hiện kia, cái loại tâm tình này, cả đời cô ta cũng không quên được.Diệp Thâm lại thật sự không nhớ rõ Miêu Miêu lúc ấy nói cái gì rồi, anh chỉ nhớ rõ mình tìm được cô ta, thở dài một hơi, sau đó kéo người theo đường cũ quay trở về trong thôn, sáng sớm hôm sau bọn hắn đã trở về thành rồi.Chuyện này đã bị anh ném ra sau đầu rồi, 20 năm qua đi, đây là lần đầu tiên bị nhắc tới."Em mặc kệ, anh đã đáp ứng em đấy! Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải giữ lời, bằng không thì. . . chính là chó ghẻ!" Miêu Miêu bĩu môi với Diệp Thâm hét.Bộ dạng như vậy, ở đâu phải đang phát giận, rõ ràng là đang làm nũng.Hoa Chiêu sờ lên da gà đang nổi trên cánh tay, nghiêm túc hỏi Miêu Hồng: "Chỗ này của cô ta không phải là có chút vấn đề chứ?"Cô chỉ chỉ đầu.Miêu Miêu lập tức trừng mắt với cô: "Thật sự không lễ phép!"Hoa Chiêu nhìn cô ta nói ra: "Chừng ba mươi tuổi rồi, còn chó ghẻ? Cô không buồn nôn sao?""Hừ!" Miêu Miêu hừ một tiếng, không để ý tới cô, nhìn về phía Diệp Thâm: "Em mặc kệ, tóm lại anh phải phụ trách với em!"Hoa Chiêu. . . ."Cô muốn anh ấy phụ trách thế nào?" Cô hỏi."Lấy tôi!" Miêu Miêu lập tức nói."Vậy tôi đây làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.Miêu Miêu liếc cô: "Đương nhiên là đến từ đâu thì trở về đó! Diệp Thâm vốn là của tôi đấy! Tôi đã sớm định ra rồi! Bị cô cướp đi! Hiện tại tôi đã trở về, cô nên vật hồi nguyên chủ rồi!"Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt thành thật của cô ta, đột nhiên có chút nói không ra lời.Cô ta là thực sự nghĩ như vậy, cũng không phải là cố ý càn quấy.Hoa Chiêu đột nhiên cười cười.Hoa Chiêu còn có thể cười được, hơn nữa cười đến vui vẻ như vậy, tim Diệp Thâm vửa nhảy lên đã hạ xuống rồi.Vợ mặc dù có chút mất hứng, nhưng vẫn ở trong phạm vi khống chế."Tôi đề nghị cô đưa cô ta đi khoa thần kinh kiểm tra, hoặc là bác sĩ tâm lý." Hoa Chiêu nghiêm túc nói với Miêu Hồng.Không nói đạo lý đến đương nhiên như vậy, cô cảm thấy loại người này tâm lý có chút không hoàn thiện, nhanh chóng tìm bác sỹ nhìn xem, có thể can thiệp thì can thiệp."Bằng không thì về sau sẽ đưa đến đại hoạ cho nhà các cô đấy." Hoa Chiêu vui đùa nói.Miêu Hồng cười cười: "Em gái tôi rất tốt, nó chỉ là đối với thanh mai trúc mã Diệp Thâm quá chấp nhất thôi.""Thật sự như thế sao? Tôi thấy chưa hẳn a." Hoa Chiêu nói ra: "Bằng không thì sao đã 30 tuổi còn chưa kết hôn?"Luôn mồm hô hào muốn Diệp Thâm phụ trách, vậy chính cô ta dù sao cũng phải là độc thân a?Bằng không thì thật sự là có bệnh tâm thần rồi.Mà loại gia đình như Miêu gia, phải dựa vào con cái kết thân để làm giàu, có thể để cho một cô gái xinh đẹp như vậy đợi đến lúc 30 tuổi còn chưa kết hôn, phải có nguyên nhân đấy.Cũng không thể là chuẩn bị cho Diệp Thâm đấy.Miêu Hồng cười miễn cưỡng.Hoa Chiêu nói đúng rồi.Miêu Miêu kỳ thật không chỉ đối với Diệp Thâm chấp nhất, cô ta làm gì cũng chấp nhất, rấ cố chấo, bệnh cố chấp.Nếu cô ta cảm thấy mình đúng, vậy người khác vĩnh viễn sai đấy, không ủng hộ cô ta, cô ta liền làm loạn.Mặc kệ chuyện gì cũng là như thế, nếu cô ta nói cái váy này đẹp mắt, người khác không thể nói không đẹp, bằng không thì cô ta sẽ quấn quít lấy người đó vài ngày, thẳng đến khi người đó đổi giọng.Người trong nhà hoặc nhiều hoặc ít cũng cảm thấy cô ta có chút tật xấu. . . . Người như vậy làm sao dám gả ra ngoài?Đây không phải là kết thân, mà là kết thù ah!Hơn nữa vạn nhất không tốt, truyền đi tin đồn Miêu gia bọn họ sinh ra kẻ đần, những đứa con khác cũng không cần bán. . . Không, không cần kết hôn!Cho nên dù Miêu Miêu là người xinh đẹp nhất Miêu gia, cũng bị lưu đến 30 tuổi.Hiện tại Miêu Phương một lần nữa bước vào thủ đô nửa năm rồi, còn chưa bị Diệp gia đuổi ra, những người khác của Miêu gia đã hiểu lầm, cũng dám đến thủ đô rồi.Hoa Chiêu nhìn Miêu Hồng có chút chột dạ, lập tức hiểu rồi, hoá ra thật đúng là có chút bệnh?Vậy cô cũng không cùng một người bệnh tâm thần chấp nhặt rồi.Nhưng bệnh tâm thần này hiển nhiên không muốn buông tha cho cô."Anh họ ~ anh đem người phụ nữ này đuổi đi! Em sẽ làm vợ anh!" Miêu Miêu nói xong đứng dậy, muốn ngồi vào bên kia của Diệp Thâm.Diệp Thâm không nghĩ tới cô ta lại "Chấp nhất" như vậy, không lễ phép không có ánh mắt, vậy mà còn dám đi tới.Anh đá văng chiếc ghế gỗ dày nặng bên cạnh ngăn trước mặt cô ta."Lưu Minh, tiễn khách! Về sau không cho phép hai người kia bước vào cửa một bước!"Lưu Minh lập tức mang người khoanh tay đứng ở cửa ra vào.Một hàng những người đàn ông to lớn, với dáng người uy nghiêm và vẻ mặt dữ tợn,nhìn chằm chằm vào các cô.Giống như một giây sau nếu các cô không đứng dậy, thì sẽ bị xách lên ném ra.Trận chiến này Miêu Hồng cùng Miêu Miêu cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua đấy.Lòng Miêu Hồng như lửa nóng, nhưng động tác dứt khoát lưu loát mà lôi kéo Miêu Miêu đứng dậy liền đi."Chị, Diệp Thâm!" Miêu Miêu giãy dụa trong tay Miêu Hồng, quay đầu lại nhìn Diệp Thâm, dốc sức liều mạng không muốn đi."Không nghe lời chị sẽ gọi điện thoại cho ông nội! Để ông ấy tự mình đến giáo huấn em!"Một câu làm cho Miêu Miêu run rẩy, không cam lòng mà theo sát Miêu Hồng đi nha.Mọi người đi rồi, Diệp Danh nhìn Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, vươn tay che miệng cười cười.Hoa Chiêu lại nổi cáu rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận