Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 340 - Thím Phải Phụ Trách.



Chương 340 - Thím Phải Phụ Trách.



Chương 340: Thím Phải Phụ Trách.Hoa Tiểu Ngọc ở bên ngoài đi dạo một ngày, rốt cục đói chịu không được phải về nhà.Đợi đến lúc cô ta tiến vào nhà, quay đầu lại đóng cửa, cửa lại không thể đóng lại, Trương Lão Tứ đã đẩy cửa vào được.Hoa Tiểu Ngọc trong lòng kêu rên một tiếng, lại là cái dạng này! Không biết hắn lại trốn ở chỗ nào, cô ta vừa quay về nhà, hắn đã theo vào! Sau đó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào cô ta, chờ ăn cơm!Hoa Tiểu Ngọc một câu cũng không nói, quay đầu đi nấu cơm.Cô ta quay về nhà sớm tránh không khỏi Trương Lão Tứ, đã về trễ rồi lại tránh không khỏi Trương Tiểu Ngũ, phiền chết mất!Mấy ngày qua, thịt trong vạc đã ít đi hơn phân nửa, hiện tại chỉ thừa một khối, mà lương thực cũng không chịu nổi 3 cái dạ dày vương nhồi nhét, đã thấy đáy rồi."Trong nhà không có gạo cũng không có đồ ăn rồi." Hoa Tiểu Ngọc vừa nấu cơm vừa nói.Hiện tại ở bên ngoài trời lạnh, tuyết trong sân cũng đã sớm quét xong rồi, Trương Lão Tứ an vị trong phòng bếp chờ ăn cơm."Lời này cô nên cùng Tiểu Ngũ nói, nói với tôi vô dụng." Trương Lão Tứ nói.Đạo lý đối nhân xử thế của người này khả năng có chút thấp. . . Những lời này nói xong, Hoa Tiểu Ngọc hung hăng liếc mắt một cái, thật vô dụng! Cho nên mới nói, cô ta vẫn là ưa thích Trương Tiểu Ngũ nhiều hơn một ít.Phi phi phi! Là Trương Tiểu Ngũ so Trương Lão Tứ mạnh hơn một ít.Trương Lão Tứ tuy không biết cách đối nhân xử thế, nhưng là đối với ánh mắt của người khác lại rất mẫn cảm, hắn thoáng cái đã cảm giác được Hoa Tiểu Ngọc khinh bỉ, ánh mắt tối lại.Nếu Hắn có công tác có khoản thu nhập thêm, hắn cũng có tiền mua mễ mua thịt lấy cô gái tốt!Trương Tiểu Ngũ che giấu mấy khoản thu nhập thêm, kỳ thật hắn đã cảm giác được. Trương Tiểu Ngũ là kẻ yêu thích sắc đẹp, lại tiêu tiền như nước, mỗi tháng luôn luôn có vài ngày không phải mua cái này thì là mua cái kia, còn đem mẹ dỗ dành đến cao hứng, coi hắn là người ngu sao?Hoa Tiểu Ngọc không tình nguyện mà làm cơm tối, Trương Lão Tứ ăn xong, liếc nhìn Hoa Tiểu Ngọc rồi rời đi.Không biết vì cái gì, cái nhìn này đặc biệt làm cho Hoa Tiểu Ngọc sợ hãi, cảm giác so với mấy ngày hôm trước ánh mắt này càng đáng sợ hơn.Chỉ chốc lát sau, Trương Tiểu Ngũ đã tới rồi, trong tay mang theo lương thực cùng đồ ăn.Hoa Tiểu Ngọc hiến khi lộ ra một khuôn mặt tươi cười, xem, cái này là khác biệt."Hắn lại tới nữa?" Trương Tiểu Ngũ nhíu mày nhìn bát đũa chưa kịp thu dọn trên bàn không.Điều này liền làm Hoa Tiểu Ngọc tức giận: "Anh không thể quản được anh trai của mình sao? Tôi đã đánh hắn hay là thiếu nợ hắn hay sao? Cò phải mời hắn ăn uống chùa?...Anh phải trả tiền!"Cô ta đối với anh trai không có hoà nhã, Trương Tiểu Ngũ ngược lại cao hứng."Tất nhiên sẽ trả." Hắn từ trong túi quần móc ra 10 đồng tiền, đưa cho Hoa Tiểu Ngọc.Hoa Tiểu Ngọc không nghĩ tới hắn thực cho, bất quá không chút nào khách khí mà thò tay tiếp nhận.Trương Tiểu Ngũ thừa cơ sờ soạng bàn tay nhỏ bé một cái.Hoa Tiểu Ngọc hất ra một cái rồi, trừng hắn.Trương Tiểu Ngũ cười đùa tí tửng mà chịu tội.Hoa Tiểu Ngọc cũng không thực sự tức giận, trả lại cho hắn một chén đựng cơm.Trương Tiểu Ngũ con mắt sáng ngời, một đường vui vẻ về đến nhà.Hoá ra đường tắt để đạt được tâm hồn thiếu nữ là tiền, không biết trong tay hắn có 200 đồng tiền này, có thể mở được cửa sổ của Hoa Tiểu Ngọc hay không?Cái vẻ mặt đường làm quan rộng mở này của hắn đã làm cho Trương Lão Tứ hiểu lầm, trong lòng có cảm giác nguy cơ.Buổi tối, sau khi Trương Tiểu Ngũ đi ra ngoài, hắn liền đi theo sau lưng.Trước kia, không phải là hắn không muốn đi cùng, mà ngay từ đầu hắn cũng đi theo mấy lần, về sau phát hiện Trương Tiểu Ngũ cũng không vào được cửa, về sau cũng không có đi theo nữa.Dù sao đi theo cũng vô dụng, hắn hiện tại cũng không trèo qua tường được, lại không vào được phòng.Nhưng hôm nay, hắn nhịn không được sờ lên cái chìa khoá trong túi quầnKhoá ở nhà giữa bị Hoa Tiểu Ngọc đập hư, Trương Tiểu Ngũ ngược lại đã xuất tiền giúp cô ta sửa xong, như vậy cô ta sẽ không phải chèn cửa vào ban đêm.Hắn cũng có một cái chìa khóa.Trương Tiểu Ngũ leo tường đi vào, gõ cửa sổ một hồi, lại đút 5 đồng tiền vào bên trong cửa sổ, sau đó dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là được rồi. Sắp vào đông rồi, bên ngoài quá lạnh rồi, hắn chịu không nổi.Trương Tiểu Ngũ đi rồi, quay đầu lại đã đem cục gạch để ở chân tường giấu đi.Một lát sau, Trương Lão Tứ ở bên trong góc tường đi ra, nhìn nhìn tường viện cao gần 2m, lại nhìn một chút cánh tay của mình, đem cục gạch tìm ra chồng lại lên nhau, gian nan mà bò lên.Không thể đợi được nữa rồi, đợi chút nữa đến vợ cũng không phải là của hắn rồi.Trèo tường coi như thuận lợi, một cánh tay cũng có thể lên, thanh âm rơi xuống cũng rất nhẹ.Trước kia, Trương Lão Tứ đã làm không ít chuyện trèo tường này, hắn là chuyên nghiệp đấy.Sau đó hắn đi vào cửa phòng chính, từ trong túi quần móc ra một cái chìa khoá đã vụng trộm đánh được, lặng yên không một tiếng động mà mở cửa đi vào.Trong phòng, Hoa Tiểu Ngọc đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, tuy hôm nay rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng là cô ta không kháng cự lại được đồng hồ sinh học.Đột nhiên, cô ta cảm giác mình bị một tay lớn che đến không thể hô hấp.Cô ta mở mắt ra, liền thấy được một bóng đen đang áp ở trên người mình, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta dốc sức liều mạng mà giãy dụa.Lại một tay bàn tay lớn bóp ở trên cổ cô ta: "Ngoan nghe lời nghe lời, đừng lên tiếng, bằng không thì sẽ bóp chết cô!"Hoa Tiểu Ngọc nghe ra giọng nói của hắn, trong lòng vừa tức vừa hận, nhưng cũng không dám vùng vẫy. Nhớ tới ánh mắt của Trương Lão Tứ, nói hắn dám giết người, cô ta cũng tin.Nước mắt của cô ta lạch cạch rớt xuống. Trong đầu đột nhiên xuất hiện hình bóng của Diệp Thâm, Diệp Danh, còn có hình bóng mơ hồ con cái của những cán bộ cấp cao khác, cuộc sống của vợ quan chức, đã ngày càng cách xa cô ta?...Trương Tiểu Ngũ bước nhanh chạy về nhà."Chết cóng rồi, đông lạnh chết rồi." Vừa vào nhà, hắn đã lưu loát cởi áo bông và chui vào trong chăn.Đột nhiên, hắn phát hiện giường đối diện vẫn để không đấy.Đi nhà vệ sinh rồi hả?Trương Tiểu Ngũ cũng không để ý, tại nằm ở trong chăn. Quá lạnh, cả buổi cũng không ngủ được.Giường đối diện giường cũng không có người trở về.Anh trai đi nhà vệ sinh cũng chưa bao giờ lâu như vậy.Trương Tiểu Ngũ giật mình đứng lên, đi đến sờ giường đối diện, lạnh như băng đấy, không có một chút nhiệt nào."Không tốt!" Hắn lại quần áo bỏ chạy!Hắn chạy vội đến nhà Trương Quế Lan, trên đường ngã lăn lộn mấy vòng, ngã đến mặt mũi bầm dập cũng chẳng quan tâm.Thấy chồng gạch vốn đã bị hắn dời đi lại lập lên, lòng hắn liền lộp bộp thoáng một phát, đã xong.Thể lực bỗng nhiên bộc phát, không giẫm cục gạch thoáng một phát liền leo qua tường, cũng bất chấp gõ cửa sổ, thò tay liền đẩy cửa, kết quả vừa đẩy đã mở.Đã xong, thực đã xong.Hắn chạy vào phòng ngủ, đã nhìn thấy Trương Lão Tứ đang mặc quần áo, mà Hoa Tiểu Ngọc núp ở trong chăn, hạ giọng mà khóc.Trương Tiểu Ngũ: "Tôi liều mạng với anh!"Trương Lão Tứ ngồi ở trên giường, chen chân vào liền một cước ngăn cản hắn."Hét đi, lớn tiếng chút, đến lúc đó tôi bị bắt lại, cô ta cả đời này cũng đừng muốn làm người, mà cái khối bánh thơm ngon này, hai ta ai cũng không được." Trương Lão Tứ lão nói.Hắn đã chắc chắc việc này không ai dám náo.Trương Tiểu Ngũ tròng mắt đều đỏ, thở hổn hển, rồi lại phải thừa nhận anh trai nói đúng. Đến lúc đó chính là gà bay trứng vỡ, anh trai vào tù, hắn còn có thể lấy Hoa Tiểu Ngọc rồi hả?Đến lúc đó bọn hắn không kiếm được gì từ Trương gia, không kiếm được nhà ở, không lấy được bí phương của Trương Quế Lan, không có thân thích nhà cao cửa rộng.Nhưng nếu để cho hắn nuốt xuống cơn tức này lại không thể đủ. Kim phượng hoàng vừa đến miệng lại đã bay!Trương Tiểu Ngũ vung lên nắm đấm, vẫn xông lên quyền đấm cước đá, Trương Lão Tứ ngăn cản vài cái liền ngăn không được rồi, tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ, lại không cầu xin, hắn sẽ bị đánh chết.Hoa Tiểu Ngọc lại vụng trộm mặc quần áo xong, chạy đi.Trương Lão Tứ bị đánh cho hồ đồ, Trương Tiểu Ngũ gấp đỏ mắt, ai cũng không phát hiện cô ta đi ra ngoài.Hoa Tiểu Ngọc một đường chạy tới nhà Hoa Chiêu, BA~ BA~ một chầu đập cửa.Mọi người bị bừng tỉnh, Diệp Thư đứng dậy đi mở cửa.Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn trước kia đã đem Diệp Thư lưu lại, cô ấy giống như một người đàn ông… Bằng không thì một viện này đều là người già yếu, thật sự là không có sức chiến đấu."Là cô?" Nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc, Diệp Thư rất kinh ngạc."Có chuyện gì?" Diệp Thư hỏi."Tôi muốn gặp…Gặp Trương Quế Lan!" Hoa Tiểu Ngọc khóc ròng nói. Trương Quế Lan dù sao cũng là trưởng bối, cô ta phải tìm bà ta làm chủ. Tìm Hoa Chiêu, đoán chừng cô ta chỉ biết nhìn hả hê!Đã trễ thế như vậy, không thể để cô ta đứng ở cửa ra vào nhiễu dân, hơn nữa Diệp Thư cũng phi thường muốn biết cô ta làm sao, gật đầu đồng ý.Trương Quế Lan cũng bị đánh thức, ở trong phòng cùng Hoa Chiêu, bà sợ Hoa Chiêu sợ hãi.Nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc tiến đến, hai mẹ đều rất ngoài ý muốn, đặc biệt là Hoa Tiểu Ngọc cái này nước mắt nước mũi tèm nhem. Các cô rất ít gặp Hoa Tiểu Ngọc khóc đến chân thật như vậy."Đây là làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Hoa Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoa Chiêu, đã thấy cô lớn bụng ngồi ở chỗ kia, trên mặt mập một vòng, nhưng vẫn như bạch ngọc, trơn bóng óng ánh nhuận, nhìn xem càng đẹp mắt rồi.Cô ta cũng không có nhìn lần thứ hai, mà lại nhìn về phía Trương Quế Lan: "Thím, cháu bị sỉ nhục rồi! Thím phải phụ trách!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận