Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 905 - Đá Kê Chân.



Chương 905 - Đá Kê Chân.



Chương 905: Đá Kê Chân.Ở lại nhà Diệp Chấn Quốc thêm một lát, Hoa Chiêu liền mang bọn nhỏ trở về.Đem ba đứa nhỏ về đến nhà, cô liền đi tìm Diệp Danh."Anh cả, thanh danh Khâu gia ở địa phương như thế nào?" Cô hỏi."Em muốn làm gì?" Diệp Danh buông văn kiện trong tay hỏi."Nếu như không tốt, có thể lại rơi rụng tiếp hay không, lại để cho bọn hắn ngay ở chỗ đó cũng lăn lộn không nổi." Hoa Chiêu nói ra."Khâu Mai đi tìm Diệp Hưng, hôm nay hắn có lẽ trở về rồi. . . Hắn đi tìm em rồi? Hắn đã làm trò gì?" Diệp Danh nhíu mày, ánh mắt cũng trở nên sắc bén.Vốn anh định buổi tối đến nhà Diệp Hưng nhìn xem, không nghĩ tới động tác lần này của Diệp Hưng ngược lại rất nhanh!"Hắn bị Khâu Mai khuyến khích đấy, muốn rượu thuốc." Hoa Chiêu đem chuyện ở nhà Diệp Chấn Quốc nói qua một chút.Diệp Danh gật đầu, Diệp Hưng cuối cùng cũng không thể há miệng, coi như hắn còn giữ chút mặt mũi.Chỉ cần một lọ, xem như hắn lo lắng cho đứa nhỏ rồi."Gia phong của Khâu gia em cũng biết, nơi nào có thể sạch sẽ? Cả một lũ khốn nạn.” Diệp Danh nói ra: "Bất quá trước kia anh vì mặt mũi người trong nhà, không đem bọn họ đuổi cùng giết tận.""Như vậy ah. . ." Hoa Chiêu có chút do dự.Mặt mũi Diệp gia xác thực rất quan trong, Khâu Mai trong mắt người ngoài, chính là người của Diệp gia.Nếu nhà mẹ đẻ cô ta quá không chịu nổi, Diệp gia mất mặt là nhỏ, bị người hiểu lầm bọn họ là tay sai của Diệp gia, những chuyện thối nát kia đều là Diệp gia sai khiến làm mới hỏng mất."Nói xem đến cùng em muốn làm gì, có lẽ còn có chỗ để hoạt động." Diệp Danh hỏi.Hoa Chiêu cười: "Khâu Mai muốn cái gì, không gì ngoài việc muốn bán lấy tiền. Tiền, ai không thích? Người nhà mẹ cô ta khẳng định cũng thích. Nhưng nước xa không cứu được lửa gần. . . Hai năm qua cô ta sống có chút quá thoải mái rồi."Diệp Danh đã hiểu, cười lắc đầu: "Em ah. . . Phụ nữ thật đáng sợ."Mẹ Khâu Mai sắp tới tuổi về hưu, có thể làm cho bà ta sớm lui ra, đến thủ đô thăm con gái.”"Một em trai của Khâu Mai trước kia bởi vì đùa giỡn phụ nữ bị khai trừ, vợ hắn cũng bởi vì xảy ra sai lầm lớn trong công tác cũng đã bị khai trừ, hiện tại đôi vợ chồng đều ở nhà đó, bọn hắn cũng có thể sang đây thăm chị gái.”"Những người này còn chưa đủ..., Khâu gia còn có mấy người rảnh rỗi, đều đến đây đi." Diệp Danh nói ra."Lợi hại!" Hoa Chiêu tán thưởng mà giơ ngón tay cái với Diệp Danh.Cô chính là muốn rắc chút muối vào trong cuộc sống gia đình hạnh phúc của Khâu Mai.Cái rượu thuốc kia đáng giá, tiền có thể đến trong tay cô ta hay không cũng khó mà nói.Mặc dù đến rồi, cô ta cũng sẽ bị lấy đi. . . .Được rồi mất, cái loại tư vị này mới mỹ diệu."Đi thôi, em mời anh ăn cơm! Anh cũng nếm thử tay nghề của đầu bếp Tôn, em cảm thấy hắn làm thịt kho tàu là coi như không tệ!" Hoa Chiêu nói ra.Trương Quế Lan đi rồi, cô đã mời được hai đầu bếp mới đến thay.Hơn nữa đều là hậu nhân của ngự trù, thực lực rất tốt, khách hàng đến tiệm cơm vẫn nhiều như vậy.Trong vòng nửa năm, tất cả các bàn đã được đặt hết.Nếu không phải tiệm cơm của bọn họ quy định chỉ được đặt trước nửa năm đấy, có lẽ khách có thể xếp đến vài năm sau.Diệp Danh nhìn đồng hồ, vừa vặn tan tầm rồi."Đi." Anh thống khoái mà đứng dậy.Hai người tới tiệm cơm, mới vừa vào cửa, bước chân Diệp Danh liền dừng lại.Vương Cường đang đứng ở trong sân, cùng người nói chuyện phiếm.Hoa Chiêu đã muốn huýt sáo, cô gái này, khả năng hành động rất siêu cường ah.Nhanh như vậy đã biết tiệm cơm này là của cô đấy, đến ôm cây đợi thỏ rồi hả?Bếp Trương gia là do mẹ cô mở, đây cũng là điều mà người trong hội mới biết được đấy, theo lý. . . .Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới Chu Nhụy, ah, thiếu chút nữa đã quên cô ta rồi."Ai nha! Cô đã trở lại rồi!" Vương Cường quay đầu, trông thấy Hoa Chiêu cùng Diệp Danh, kinh ngạc cùng vui vẻ mà đi tới.Hoa Chiêu đã biết, từ trước đến nay người luôn mang bộ dạng nhiệt tình mới khó chơi nhất."Hoa Chiêu, ở đây còn nhận người sao?" Vương Cường đứng ở trước mặt Hoa Chiêu hỏi.Hoa Chiêu suy nghĩ rất nhiều, nhưng không nghĩ tới sẽ là vấn đề này."Như thế nào? Cô có người muốn tiến cử đến?" Hoa Chiêu nói ra: "Thật xin lỗi, chúng tôi đủ người rồi.""Không phải đâu? Tôi vừa rồi hỏi qua rồi, tháng sau cô ta phải về quê kết hôn, không thể tới nữa." Vương Cường chỉ vào nữ nhân viên vừa rồi cùng cô ta nói chuyện phiếm nói.Nhân viên phục vụ nhìn sắc mặt Hoa Chiêu, đã đỏ bừng cả khuôn mặt không dám nhìn cô.Cô ta đã nói sai rồi sao?"Tôi cũng không phải giới thiệu ai, cô xem tôi có được không?" Vương Cường vuốt mái tóc dài, nháy mắt nhìn Hoa Chiêu.Đừng nói, bộ dạng cùng tính cách của cô ta làm nhân viên tiếp khách thật đúng là phù hợp.Nhưng Hoa Chiêu cũng không dám để cô ta làm, bằng không thì Diệp Danh cũng sẽ không thể tới dùng cơm."Tôi thấy cô không được." Hoa Chiêu nói ra."Vì sao? Tôi cảm thấy tôi làm được." Vương Cường đặc biệt tự tin nói."Tôi nhớ cô là sinh viên, sinh viên rửa chén đĩa? Cửa hàng nhỏ không cần nhân viên trình độ cao như vậy." Hoa Chiêu nói."Có." Vương Cường chỉ vào hai bên ghế lô nói: "Cô xem khách nhân lúc này, đi ra ngoài đều là lãnh đạo, tôi làm phục vụ trong hai tháng, có thể tìm được một người có công tác tốt."Hoa Chiêu. . . .Cô ta ngược lại rất lưu manh, loại lời này cũng nói cho cô nghe.Bất quá không thể không nói, Vương Cường đặc biệt có đầu óc, còn biết chui vào loại chỗ trống này."Cô hãy để cho tôi thử một ngày, cô nhìn xem, tôi cam đoan có thể kéo cho cô tài nguyên cuồn cuộn!" Vương Cường nói xong, đi tới một bàn khách nhân.Vương Cường lập tức phủ lên khuôn mặt tươi cười nghênh đón, chu đáo mà mời người ngồi xuống.Bản thân cô ta biết ăn nói, lại là sinh viên, nói rất rõ ràng, cử chỉ tự tin hào phóng, xác thực so với nhân viên cũ đang tiếp khách cao hơn một cấp bậc.Một bàn mời đến xong, lại đi nghênh đón bàn tiếp theo.Hoa Chiêu lúc này không dễ đuổi cô ta đi, sẽ tạo thành chủ đề bàn tán trước mặt khách nhân.Diệp gia náo nhiệt đã đủ nhiều rồi, cô cũng không muốn chế tạo thêm nữa."Ăn cơm trước." Diệp Danh nói ra.Nghĩ đến cái gì, Hoa Chiêu bật cười: "Làm khó anh họ rồi, hiện tại còn nuốt trôi không."Diệp Danh im lặng mà trừng mắt liếc cô, trực tiếp tiến vào phòng tư nhân."Nếu không về sau em cho người đưa cơm đến cho anh, nếu anh không tiện đến mà nói." Hoa Chiêu nói ra."Em định dùng cô ta?" Diệp Danh hỏi.Hoa Chiêu lắc đầu: "Đương nhiên không cần, anh thấy em lớn lên giống đá kê chân sao?"Diệp Danh cười."Bất quá em sợ về sau cô ta sẽ đứng ở cửa ra vào ôm cây đợi thỏ, không, đợi anh." Hoa Chiêu nói."Không sao, thật sự như vậy, anh sẽ nói chuyện với cha cô ta, nói ông ta quản con gái cho tốt." Diệp Danh nói ra.Đương nhiên cuộc nói chuyện này khẳng định sẽ không thể dễ nghe, đó chính là uy hiếp, nếu như ông ta không quản con gái cho tốt, thiên hạ nhiều nhà máy quần áo như vậy, anh có thể chuyển ông ta đến một nơi khác.Hoa Chiêu gật đầu, không nói chuyện Vương Cường nữa, chuyên tâm nếm thử tay nghề của đầu bếp Tôn.Hắn cũng xuất thân từ hậu nhân của ngự trù, tay nghề không thể chê.Một bữa cơm chấm dứt, Hoa Chiêu cùng Diệp Danh đều ăn đến mỹ mãn."Em đi đâu, anh đưa em đi?" Diệp Danh hỏi."Không cần, em về nhà, chỉ hai bước chân, anh cả cứ đi làm đi thôi." Hoa Chiêu nói ra: "Em còn phải lưu lại nói chuyện cùng quản lý cửa hàng." Để hắn đừng dùng Vương Cường.Vương Cường có thể ở lại đây và nói chuyện với người phục vụ, nhất định đã lấy danh nghĩa là bạn bè hoặc người thân củac cô.Diệp Danh còn là anh họ cô ta đây này ~Nhưng mà Hoa Chiêu đi ra ngoài dạo qua một vòng, cũng không trông thấy Vương Cường.Đi rồi hả? Đầu voi đuôi chuột rồi hả?Diệp Danh nhíu mày nhìn người đứng ở bên cạnh cửa xe anh, Vương Cường."Có việc?""Anh họ . .""Ngừng, đừng gọi tôi như vậy, cô không xứng."Vương Cường. . . . .



Bạn cần đăng nhập để bình luận