Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 684 - Bị Đuổi.



Chương 684 - Bị Đuổi.



Chương 684: Bị Đuổi."Nói bậy!"Viện trưởng nổi giận đầu tiên, tối sầm mặt nhìn Tạ Xuyên: "Hoa Chiêu và chúng ta cùng nhau đi tới, hai tay trống trơn, trên người con bé có thể giấu được hai cây dâu tây lớn như vậy?"Hiện tại đang là tháng 8, trời rất móng, hôm nay Hoa Chiêu mặc áo sơmi, quần dài, căn bản không có nơi để giấu đồ.Tạ Xuyên nói xong cũng biết mình nói sai, nhưng hắn cũng biết là việc này do Hoa Chiêu giở trò quỷ.Bởi vì hắn căn bản không trộm cây dâu tây đó làm gì!"Tại sao tôi phải trộm cây dâu tây trở về? Tôi có bệnh sao?" Tạ Xuyên nói ra."Bởi vì anh nghĩ đến hạt giống a." Hoa Chiêu nói.Lý do này rất đầy đủ, Tạ Xuyên nhất thời im lặng rồi, nhưng hắn rất nhanh đã hét lên: "Nhất định là cô đã phái người sớm giấu trong nhà chúng tôi đấy, để vu oan cho tôi!"Hoa Chiêu thở dài, bất đắc dĩ mà nhìn mấy thầy giáo, cái gì cũng chưa nói, xoè tay.Viện trưởng nổi giận: "Đã có tang chứng vật chứng ở đây còn muốn nói xạo! Thật sự là sắp chết đến nơi còn không biết hối cải! Con bé vu oan cho anh? Con bé tại sao phải vu oan cho anh? Bởi vì anh không sánh bằng con bé?"Chỉ có đạo lý Tạ Xuyên hại Hoa Chiêu, Hoa Chiêu không có lý do hại hắn."Tôi cùng cô ta có cừu oán." Phan Xảo Xảo đột nhiên đứng ra nói.Ồ?Mọi người sững sờ.Hoa Chiêu cũng vẻ mặt mờ mịt: "Thù gì?""Cô cùng Tôn Thượng quan hệ không phải là nông cạn, mà tôi cùng Tôn Thượng có cừu oán. . . Cô cảm thấy bất bình cho anh ta? Cho nên gọi người sắp xếp tuồng vui này." Phan Xảo Xảo rơm rớm nước mắt mà nhìn Hoa Chiêu."Buổi sáng tôi cùng mẹ chồng đi ra ngoài mua thức ăn có một khoảng thời gian không ở nhà, nhà cô lại có thế lực cường đại, phái người vụng trộm đem những vật này bỏ vào nhà tôi rất dễ dàng."Có chuyện gì cô cứ nhắm vào tôi là tốt rồi, Tạ Xuyên với cô không oán không thù, cô phá hỏng tiền đồ anh ấy như vậy, có phải là hơi quá đáng không!"Hoa Chiêu nhìn Phan Xảo Xảo, không thể không cảm thán người phụ nữ này rất nhanh trí, phản ứng nhanh nhẹn.Cô ta thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra, lại có thể mơ hồ đi qua, trực chỉ chỗ hiểm."Thầy, hai người này quá lợi hại, nhân chứng vật chứng đều có, bọn họ còn có thể nói xạo thành như vậy, em không thể nói lại bọn họ." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng bọn họ lại vu oan cho em như bây giờ, em cũng hi vọng bọn họ có thể lấy ra chứng cớ."Viện trưởng lập tức nặng nề mà nhìn hai người: "Các người có chứng cớ sao?"Tạ Xuyên cùng Phan Xảo Xảo đều không lên tiếng rồi, đương nhiên là không có đấy."Gọi cảnh sát a." Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Để cho cảnh sát đến điều tra a."Tròng mắt Tạ Xuyên hơi híp, hắn không muốn chuyện này nháo lớn.Hắn không ăn trộm dâu tây, nhưng hắn lại làm một việc khác.Hơn nữa Hoa Chiêu đã dám nói như vậy, đã nói lên cô ta thật sự nắm chắc, cảnh sát đến rồi đối với hắn lại càng không có lợi.Viện trưởng cũng không muốn làm lớn chuyện, rốt cuộc cũng là chuyện của trường học bọn họ, sẽ rất mất mặt ah.“Để bộ phận an ninh của trường kiểm tra trước. Nếu họ còn không thừa nhận thì gọi cảnh sát đến kiểm tra.” Viện trưởng nói với Hoa Chiêu."Được." Hoa Chiêu thống khoái nói.Cảnh sát đến cũng vô ích, cô nói vậy chỉ để khiến cho Tạ Xuyên câm miệng mà thôi.Nhìn xem, hiện tại hắn cùng Phan Xảo Xảo đều yên tĩnh, ngoan ngoãn đi theo đám bọn họ đến phòng an ninh của trường.Thời buổi này mỗi xí nghiệp, cơ quan, đơn vị đều có bộ phận bảo vệ, quyền lợi còn rất lớn, bộ phận an ninh có thể giải quyết những chuyện vặt vãnh như trộm gà, trộm chó.Một số bộ phận an ninh xí nghiệp quốc doanh lớn còn được trang bị súng lục đây này. Bộ phận an ninh của đại học Bắc Kinh cũng rất hùng hậu, trong nửa ngày bọn họ đã thực sự tra ra thứ gì đó.Phan Xảo Xảo hầu như mỗi ngày đều vội tới đưa cơm trưa cho Tạ Xuyên, cô phải thể hiện thân phận, địa vị của mình trước vô số bạn học nữ của chồng.Và mỗi lần cô ta đến và đi đều có một giờ cố định, và rất nhiều học sinh biết điều đó, đặc biệt là người gác cửa.Nhưng ngày hôm qua, bảo vệ cổng phản hổi rằng Phan Xảo Xảo rời đi muộn hơn nửa tiếng so với thường lệ.Điều này không nói lên được cái gì, có lẽ hôm qua hai vợ chồng đã nói thêm vài câu.Nhưng đêm qua, người trong ký túc xá của Tạ Xuyên nói hắn bị tiêu chảy, có gần một giờ không ở trong ký túc xá!Nhưng một người khác có mặt trong nhà vệ sinh lúc đó nói rằng không hề thấy Tạ Xuyên đến đó.Còn có một người trông thấy hắn nửa đêm xuống lầu rồi.Một người khác nhìn thấy hai ngày nay hắn đột nhiên chăm sóc con chó hoang, cho nó ăn thức ăn thừa trong nhiều ngày liền.Trong 3 năm qua, đều không gặp Tạ Xuyên làm việc này!Hắn ít ăn cơm ở trường học, ở đâu ra cơm thừa?Cuối cùng, miếng xương gà cũng được đặt lên bàn, có người nhận ra đó là đồ ăn thừa của mình tối hôm qua, bị Tạ Xuyên lấy đi, nói là muốn cho chó hoang ăn.Nguyên một đám nhân chứng nhảy ra, Hoa Chiêu cũng không biết thật giả, bởi vì cô trông thấy Tôn Thượng nhảy nhót xung quanh rồi. . .Nhưng trường học tin là được.Tạ Xuyên hết đường chối cãi."Xảo Xảo!" Tạ Xuyên dốc sức liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Phan Xảo Xảo.Phan Xảo Xảo nghe được nhiều người làm chứng như vậy.., đã im lặng.Không giống như đã thương lượng lúc trước, nhảy ra gánh tội thay Tạ Xuyên.Trước khác nay khác, hiện tại nhiều người trông thấy Tạ Xuyên đi ra ngoài buổi tối như vậy rồi, là hắn thả chó phá hư dâu tây đấy, cô ta căn bản không thể nhận tội thay được nữa.Nhảy ra cứng đối cứng, chỉ có thể lại làm cho cô ta mất đi tư cách thi đại học.Được không bù nổi mất.Tạ Xuyên thoáng cái đã nghĩ đến tâm tư của cô ta, trầm mặc xuống.Nguyên lai hắn trong lòng cô ta cũng không quan trọng đến như vậy, chờ hắn về sau. . .Hắn không có về sau rồi!Kết quả của trường học ngày hôm sau đã được đưa ra, điều chỉnh công việc của đàn anh kia, hóa ra cơ sở mà anh ta bị phái đến cũng là cơ sở của thủ đô, là nông thôn ở vùng ngoại thành.Hiện tại tốt rồi, bị phân phối đến nông thôn ở miền tây.Tạ Xuyên, đã bị đuổi học.Chỉ như vậy thôi.Tạ Xuyên được xem "Người có nhiều mối quan hệ tốt" cũng không cứu được hắn, gia thế của hắn cũng không cứu được hắn.Hắn nghĩ tới Văn Tịnh.Nhưng Văn Tịnh đã từ chối không gặp rồi.Đồ phế vật, quả thực là lãng phí thời gian của cô ta!Chuyện sau đó, Hoa Chiêu không chú ý tới nữa, cô chỉ hỏi Tôn Thượng: "Những người làm nhân chứng kia là anh dò ra được sao?""Hắc hắc hắc hắc ~" Tôn Thượng chỉ cười ngây ngô.Hoa Chiêu đã hiểu, nói chuyện khác: "Lúc tôi không có ở đây chính anh nên để tâm một chút, đừng bị Phan Xảo Xảo lừa gạt lần nữa, tự chăm sóc học tập thật tốt, tôi còn chờ tương lai anh lớn mạnh rồi báo đáp tôi đây này."Tôn Thượng là người duy nhất biết rõ ràng mục đích của mình, vì vậy cô đã thẳng thắn nói ra."Sư phụ, cô yên tâm đi thôi, chờ lúc cô trở lại, tôi chắc chắn sẽ không làm cho cô thất vọng đấy!" Tôn Thượng vỗ ngực nói.Hoa Chiêu cũng không có tâm tư lo lắng cho hắn, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều ở bên kia đại dương.Lại qua hai ngày, toàn bộ danh ngạch du học sinh đều định ra rồi, hộ chiếu của bọn trẻ cũng đã xong.Còn có Diệp Thư cùng hai bảo mẫu, còn có Lưu Minh cùng Chu Binh đấy.Diệp Danh cảm thấy vẫn có chút thiếu, đặc biệt là bảo tiêu, nhưng nhóm đầu tiên chỉ có thể đưa mấy người đi qua, còn lại anh sẽ chậm rãi an bài."Hai vị này trước khi đã ở bên kia sống qua vài chục năm đấy, đối với quy củ bên kia rất quen thuộc, có gì không hiểu hãy hỏi bọn họ." Diệp Danh nói ra.Hai bảo mẫu này tuổi cũng không nhỏ, tầm 50 tuổi, trên mặt mặc dù có chút tang thương, nhưng cũng có một loại khí chất rất khác, cô nhất thời không nghĩ ra.Hoa Chiêu mới vừa rồi còn đang kỳ quái loại người này thấy thế nào cũng không giống bảo mẫu, tuổi này không thích hợp làm người trông trẻ.Không nghĩ tới anh cả còn cân nhắc đến những chuyện này.Thật sự quá quan tâm rồi."Cám ơn anh cả." Hoa Chiêu nói ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận