Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 691 - Chơi Lớn.



Chương 691 - Chơi Lớn.



Chương 691: Chơi Lớn.Dương Trung đuổi theo sau lưng Hoa Chiêu.Chu Mạn Lệ lại trừng mắt nhìn Diệp Thâm, há mồm im ắng hỏi: anh có ý gì?Diệp Thâm khẽ nâng cằm, liếc mắt nhìn cô ta, đem ngạo mạn bày ra phát huy vô cùng tinh tế: "Tôi chỉ là hảo tâm thu lưu cô mà thôi, chớ quên thân phận của cô."Anh lần thứ hai nhắc tới "Thân phận", Chu Mạn Lệ biết anh có ý gì.Thân phận chân thật của cô ta. . . Xác thực cùng anh không có quan hệ thân mật gì, chỉ là đồng nghiệp.Nhưng bên trên nói, không quan tâm bọn họ làm gì với thân phận giả mạo này, đều tuỳ thuộc vào chính bọn họ!Bọn họ có thể tìm bất kỳ công việc gì, có thể tìm bất luận kẻ nào kết hôn, thậm chí có thể sinh con.Chỉ cần không chậm trễ nhiệm vụ, bọn họ hoàn toàn có thể như một người bình thường sống ở chỗ này.Cô ta đã nói rõ ràng tâm ý của mình cho anh biết rồi! Cô ta chọn trúng anh rồi! Bọn họ có thể kết thành bạn cách mạng, giúp đỡ nhau, yểm hộ cho nhau, không tốt sao?"Tôi cự tuyệt." Diệp Thâm trả lời cô ta bằng âm miệng, quay người cùng đi theo hai người phía trước.Chu Mạn Lệ biểu đạt bao nhiêu lần, anh liền cự tuyệt bấy nhiêu lần, quả thực rất phiền.Bất quá anh không nói với Chu Mạn Lệ chuyện mình đã kết hôn có con.Đây là tư liệu tuyệt mật, không thể để lộ một chút nào.Chu Mạn Lệ thậm chí không biết tên thật của anh."Vì cái gì?" Chu Mạn Lệ không phục, đuổi theo Diệp Thâm tiếp tục quấn lên cánh tay của anh, lớn tiếng hỏi.Diệp Thâm chạy tới cửa ra vào một sảnh nhỏ, Hoa Chiêu đang ngồi ở trên ghế, ánh mắt sâu kín mà nhìn anh.Cánh tay Diệp Thâm run lên, không tiếp tục để cho Chu Mạn Lệ cuốn lấy.Anh cũng không trả lời vấn đề của Chu Mạn Lệ nữa, mặt trầm như nước mà ngồi xuống.Dương Trung lại tốt bụng thay anh trả lời: "Chu tiểu thư, cô thật sự nên nhớ rõ thân phận của mình, làm gái còn quấn quýt si mê như vậy, còn vọng tưởng được làm vợ anh Tô sao? Tuy các người đều cùng nhau vượt biển tới đây, nhưng là thân phận hiện tại của anh Tô, cô có thể với nổi sao.""Làm người phải biết rõ thân phận của mình."Diệp Thâm và Chu Mạn Lệ lúc trước cùng nhau xuôi nam nhập cư trái phép, lộ trình ngàn dặm, nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng lúc vào đến đất liền gặp tuần tra, một đống người phân tán khắp nơi mà trốn, bọn họ liền tách ra.Nghe nói đoạn thời gian kia Chu Mạn Lệ sống đặc biệt thảm, lúc Diệp Thâm gặp lại cô ta, xung quanh cô ta có một số "bạn trai" ở nhiều độ tuổi khác nhau.Mà Diệp Thâm đã bén rễ ở phố Wall, bắt đầu thăng chức rất nhanh rồi.Hai người quen biết nhau, đoạn kinh nghiệm này cũng không gạt người bên cạnh, cho nên Dương Trung biết rõ.Dương Trung trước kia cũng ngấp nghé qua Chu Mạn Lệ, đây là một con lai, xinh đẹp nóng bỏng.Nhưng là đã là "Tình nhân" của Tô Hằng nên thôi."Phương tiểu thư, cô muốn chơi cái gì?" Dương Trung quay đầu nhìn về phía mục tiêu mới của hắn."21 điểm." Hoa Chiêu nói.Kỳ thật cô cũng không biết chơi cái gì, chơi đánh bài? Chơi mạt chược? Đoán chừng Dương Trung không biết.Những trò Dương Trung biết, cô lại không biết, hoặc không am hiểu.Không bằng 21 điểm, gọn gàng mà đơn giản."Vậy thì 21 điểm." Dương Trung thống khoái nói, đây cũng là trò mà hắn am hiểu nhất đấy.Hắn đã 30 tuổi, bình sinh không có gì yêu thích, ngoại trừ đánh bạc cùng mỹ nữ.Nếu như hôm nay có thể thắng được vị mỹ nữ kia, hắn cảm giác nhân sinh của mình đã viên mãn rồi."Phương tiểu thư cô ở nơi nào? Tôi nghe cô nói tiếng phổ thông rất chuẩn ah, đến nước Mỹ lúc nào?"Lúc nhà cái chia bài, Dương Trung bắt đầu hỏi gia thế.Nếu như nhà cô gia thế không tệ, cưới cũng rất tốt."Anh nói thật nhiều." Hoa Chiêu xem bài trước mặt nói: "Thắng tôi lại nói tiếp.""Hứ, tính tình thật lớn." Chu Mạn Lệ lập tức lên tiếng."Câm miệng!" Dương Trung lập tức quay đầu quát lớn: "Đại tiểu thư tính tình tự nhiên lớn, không giống những người khác, thân là gái còn không biết thấp kém.""Anh!" Chu Mạn Lệ lập tức trừng hắn."Nhìn cái gì vậy! Lại nhìn nữa tôi sẽ đem tròng mắt cô móc xuống!" Dương Trung nói rất tùy ý, nhưng đáy mắt mang theo sát khí.Chu Mạn Lệ lập tức cúi đầu không lên tiếng rồi.Người khác nói những lời này khả năng chỉ là nói, cô ta lại biết Dương Trung nói được sẽ có thể làm được."Các người nói thật nhiều." Hoa Chiêu ngã bài của mình: "Black Jack, tôi thắng."Vận khí của cô không tệ, lần đầu tiên đã cầm "Black Jack".Dương Trung tiếc nuối mà xem 20 điểm trong tay.21 điểm có đôi khi bất đắc dĩ như vậy, dù có khả năng đánh bạc cao cũng vô dụng, đều xem vận khí.Mà Hoa Chiêu đã có vận khí, lại có "Thực lực", vài lần đánh xuống thắng nhiều thua ít, 100 nghìn đô trong tay Dương Trung rất nhanh đã biến thành của cô đấy.Hoa Chiêu cười híp mắt, nếu không phải quá nguy hiểm, cô cũng muốn ở chỗ này cắm rễ làm giàu rồi.Thấy bộ dạng tham tiền này của cô, trái tim hỗn loạn của Diệp Thâm đột nhiên bình tĩnh trở lại và trở nên nhẹ nhàng, kiên định.Mặc kệ cô vì cái gì mà đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, anh sẽ làm mọi cách để bảo vệ cô.Dương Trung lại thua, thật sự mất mặt."Anh Tô, lại cho tôi mượn 100 nghìn." Hắn nói ra.Dù sao đều là cho vợ mình đấy, Diệp Thâm hào phóng bỏ tiền.Làm cho Chu Mạn Lệ đau lòng rồi, mỗi tháng cô ta đều xin tiền sinh hoạt của Diệp Thâm, anh cũng chỉ cho cô ta 2000 mà thôi!Xuất phát từ trực giác của phụ nữ, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy Diệp Thâm vui vẻ như vậy không phải vì mục đích của bọn họ, tiếp cận cha của Dương Trung, anh ta vui vì đưa tiền cho cô gái kia!Hoa Chiêu nhíu mày, tò mò hỏi: "Tô tiên sinh làm nghề gì?"Anh ấy là tay không tới nơi này a? Như thế nào lại có tiền như vậy! Tiền này khẳng định là do chính bản thân anh ấy kiếm đấy, không phải kinh phí cấp trên cho, bằng không thì anh ấy sẽ không đưa ra như vậy."Làm tài chính đấy." Diệp Thâm nói ra."Ah!" Hoa Chiêu đã biết, công việc kia xác thực là có thể trong thời gian ngắn kiếm được rất nhiều tiền, chỉ có điều cô không biết Diệp Thâm còn có năng lực này.Trong nước cũng không có thị trường tài chính để cho anh ấy học tập cùng luyện tập, vậy toàn bộ của cải của anh ấy hoàn toàn được tích luỹ trong một năm ở đây."Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục!" Hoa Chiêu cười tủm tỉm nói, vẻ mặt sùng bái.Diệp Thâm bất giác mỉm cười.Lập tức thấy hai người bên cạnh trợn trắng mắt."Anh Tô vậy mà có tiền như vậy, cho tôi mượn thêm một ít. Tôi muốn chơi lớn." Dương Trung đột nhiên nói.Diệp Thâm đem tờ chi phiếu cuối cùng trên người ra: "Chỉ còn 100 ngàn nữa thôi, lần này đi không mang quá nhiều tiền."Chi phiếu của ngân hàng được chia thành chi phiếu trống cùng cố định đấy, chi phiếu trống anh không mang bên người, vốn tưởng rằng 300 nghìn cũng đủ cho tên tiểu tử này với đùa đấy, không nghĩ tới nửa đường đụng phải tiểu tham tiền nhà anh.Sớm biết như vậy cũng đem chi phiếu trống đến rồi! Vậy có thể điền thoải mái.Anh đang lo chính mình kiếm được tiền không thể cùng vợ chia xẻ đây này!Lần sau. . . . Lần sau không thể để cho vợ anh đến chỗ nguy hiểm như vậy rồi!Nghĩ đến tầm mắt vừa rồi của nhóm đàn ông kia, hơi thở toàn thân anh liền tối sầm lại.Dương Trung lại chỉ nghĩ là anh tiếc tiền. Hắn nói đòi ở chỗ cha hắn, thằng nhãi này hẳn là đã hiểu, sẽ không đòi được rồi."100 nghìn, đã đủ rồi." Dương Trung cười cười, hắn nơi này có 200 nghìn, trước mặt Hoa Chiêu cũng không sai biệt lắm 200 nghìn.Hắn cược toàn bộ, cô cần chuẩn bị ít nhất là gấp đôi. Ví dụ, blackjack, một lần thắng là gấp đôi số tiền thắng.Hắn nhìn Hoa Chiêu, toàn thân không có đồ trang sức, bên người đến người lái xe bảo tiêu cũng không có, không giống một tiểu thư khuê các, ngay từ đầu thẻ đánh bạc cũng chỉ có hơn 10 nghìn.Trên người cô có lẽ không có 400 nghìn.Dương Trung cười cười, đem 200 nghìn thẻ đánh bạc đều đẩy ra."Chúng ta chơi lớn đấy." Hắn nói ra."Chơi như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận