Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 605 - Không Có Việc Sẽ Không Đến.



Chương 605 - Không Có Việc Sẽ Không Đến.



Chương 605: Không Có Việc Sẽ Không Đến.Nhà họ Văn thật sự là quá chật rồi, hai người già ở cùng hai đứa con trai, lại nhiều trẻ con như vậy, đến lúc trời tối lại NGAO NGAO khóc, khóc đến đầu bọn hắn đều đau.Trước kia đánh chủ ý lên căn nhà của Hoa Chiêu nhiều lần như vậy cũng không thành công, trong nhà lại không có tiền mua phòng ốc, thuê phòng thì hai đứa con trai đều không muốn.Dựa vào cái gì mà bọn hắn phải dùng tiền đi ra ngoài ở, người khác lại an an ổn ổn mà ở lại nhà? Ăn của cha mẹ, uống của cha mẹ hay sao? Còn có cha mẹ trông con cho!Cho nên, mọi thứ cứ đóng băng như vậy.Hiện tại tốt rồi, nhà Văn Tịnh có chỗ ở rồi.Vốn là Văn Đạt muốn dời qua đấy, nhưng đã bị Văn Tịnh đánh ra.Văn Đạt về nhà cùng cha mẹ họp lại mà tính toán, dứt khoát để cho cha mẹ dời qua, như vậy bọn hắn cũng có chỗ ở rồi.Bọn hắn ở nhà cũng rộng rãi chút ít, hơn nữa bình thường có một nơi để ...Văn Tịnh lại công tác ở trường đại học, phúc lợi cùng đãi ngộ còn thật tốt đấy, trước kia bọn hắn chỉ một lần một tuần đi qua đánh bữa ngon, hiện tại không cần nhìn sắc mặt Diệp Danh rồi, ba ngày hai bữa đi qua cũng không có ai nói gì, nhà chị gái mình mà.Hơn nữa trường tiểu học của mấy đứa nhỏ cách nhà chị cả cũng không xa, nếu không dứt khoát giữa trưa và buổi tối đều ăn cơm ở nhà chị ấy là được rồi!Người một nhà thương lượng một chút, cứ như vậy vui sướng quyết định.Cha mẹ Văn không chào hỏi, đã xách quần áo chân thành mà đến thăm rồi.Văn Tịnh hiện tại vẫn ở nhà nghỉ ngơi, chưa đi làm.Mở cửa trông thấy bộ dạng này của cha mẹ, cô ta đã đoán được cái gì, dù sao ngày hôm qua Văn Đạt đã nhắc nhở cô ta một lần.Văn Tịnh đứng nguyên tại cửa ra vào, cô ta đã không phải là Văn Tịnh trước kia rồi, hiện tại lòng cô ta nguội lạnh vô cùng."Ba mẹ, các người đang làm cái gì vậy?" Văn Tịnh hỏi."Con gái đáng thương của mẹ ah, ba mẹ tới thăm con ah, con đừng có nghĩ quẩn ah ~" Ông bà Văn khóc nức nở nói."Vù" thoáng một phát, cửa đối liền mở ra, hàng xóm hai mắt sáng ngời mà nhìn bọn hắn.Văn Tịnh tức giận muốn chết, đem cha mẹ kéo vào phòng, đóng cửa.Với sức chiến đấu của ông Văn cùng bà Văn, người vừa mới hắc hóa như Văn Tịnh cũng có chút quá sức đấy. Lại nói người ta là cha mẹ, chiếm lý rồi, Văn Tịnh cũng không thể đánh mắng gì được.Cho nên cha mẹ Văn cứ như vậy công khai vào ở.Đêm hôm đó hai gia đình cùng bọn trẻ đều tới ăn chực rồi.Giữa trưa ngày thứ hai, gia đình con trai trưởng không sống cùng cha mẹ Văn, cũng qua dùng cơm.Có tiện nghi không thể bị người khác chiếm được ah, Văn Lượng không đồng ý.Văn Tịnh hiện tại trong lòng rất loạn, cô ta chỉ muốn ở một mình, kết quả hiện trong nhà có một đống trẻ con, mỗi ngày líu ríu, thì thầm chít chít, ở trong nhà lục tung, cô ngăn lại rất nhiều lần người ta coi như không nghe thấy.Trong mắt hoàn toàn không có người cô cô này.Văn Tịnh bạo phát, hét to đem bọn nhỏ đều đuổi ra ngoài.Cô ta còn muốn đuổi cha mẹ Văn.Nhưng hai người này ở trước mặt cô ta làm mưa làm gió cả đời, sao chịu được chuyện này? Huống chi bên cạnh còn có hàng xóm nhìn xem, bọn hắn sẽ rất mất mặt.Lập tức cũng bùng nổ.Hai phe đại nhao nhao mà bắt đầu..., chuyện gì cũng nói ra, kể cả Văn Tịnh ly hôn, vì sao lại ly hôn, nói tất cả.Cái này tốt rồi, trong vòng một ngày, những người biết Diệp gia, Văn gia cũng biết rồi.Không biết cũng nghe nói, có một nữ giáo viên đại học, 10 năm không có con, vì sinh con, vậy mà bắt cóc con của em dâu đề làm pháp!Nghe nói đơn vị của Văn Tịnh hiện tại đang thảo luận, muốn khai trừ cô ta.Ảnh hưởng quá lớn rồi! Giảng viên đại học, còn làm chuyện mê tín phong kiến!Tuy Văn Tịnh chỉ làm ở phòng hành chính, không dạy học, nhưng người ngoài không biết, chỉ biết cô ta công tác ở trường đại học, coi cô ta là giáo viên.Văn Tịnh thật sự muốn điên rồi.Nhưng mặc dù như vậy, cha mẹ Văn vẫn phải giữ lại, bọn hắn đi rồi, chẳng phải là nhận thua? Chuyện đó rất mất mặt.Chỉ có điều gần đây bọn nhỏ không đến ăn chực rồi.Những lời bàn tán này là lúc Hoa Chiêu đến tìm Miêu Lan Chi tạm biệt nghe nói.Miêu Lan Chi vẻ mặt thổn thức: "Thật sự là trăm gạo nuôi trăm người, hai vợ chồng Văn gia này sao lại không đau lòng con gái như vậy?""Còn có thể vì cái gì? Cảm thấy con gái là người ngoài, già rồi không thể dưỡng lão cho bọn hắn chứ sao." Diệp Thư ở bên cạnh nói ra: "Nhưng các người cứ xem đi, đợi đến lúc hai người nà đã già không thể động, hầu hạ bọn hắn còn phải là Văn Tịnh, con thấy mấy anh em Văn gia, không phải loại lương thiện gì."Miêu Lan Chi gật đầu.Hoa Chiêu lại lắc đầu: "Không nhất định, Văn Tịnh hiện tại cũng không phải Văn Tịnh trước kia rồi, nếu như là trước kia, cô ta khẳng định sẽ nhịn, cha mẹ đến ở thì làm sao vậy? Người trong nhà đến ăn bữa cơm thì làm sao vậy? Cô ta đều hầu hạ thật tốt, nhưng hiện tại, lúc này mới vài ngày đã vỡ lở ra rồi hả? Tính tình chuyển biến lớn rồi.""Cũng đúng." Diệp Thư gật đầu.Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, người không thay đổi mới là lạ. Chính cô cũng cảm thấy sau khi ly hôn cùng trước khi ly hôn, tâm tính không giống với lúc trước.Đột nhiên một cái gối ôm đánh tới: "Diệp khỉ con! Đối tượng của con đâu rồi?" Miêu Lan Chi hô.Diệp Thư sửng sốt một chút, làm cái mặt quỉ với Hoa Chiêu rồi chạy lên trên lầu.Hoa Chiêu cười ha ha.Tất cả mọi người đã quen thuộc như vậy rồi, Miêu Lan Chi cũng không cho Diệp Thư mặt mũi, gọi lại nhũ danh của cô ấy.Cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.Hoa Chiêu đi mở cửa, kết quả sửng sốt một chút, ngoài cửa chính là Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai Diệp Lị.Kể từ phân nhà, cô đã mấy tháng không gặp họ rồi."Thím ba cùng mấy em đến rồi, mau mời vào." Hoa Chiêu nhiệt tình mà hô.Thấy thái độ của cô, Chu Lệ Hoa rất hài lòng, nhưng cũng chỉ gật đầu với Hoa Chiêu.Diệp Giai cùng Diệp Lị ngược lại đều nhu thuận mà kêu chị dâu hai."Chị dâu ở nhà sao?" Chu Lệ Hoa vào nhà cùng Miêu Lan Chi chào hỏi.Miêu Lan Chi cũng cùng bà ta nói chuyện hai câu.Mọi người trên mặt mũi đều rất thân thiện."Chị dâu, chuyện của tiểu Danh em đã nghe nói, thật hay giả?" Chu Lệ Hoa đi thẳng vào vấn đề.Bà ta vừa nghe được tin tức đã tới rồi."Chuyện gì?" Miêu Lan Chi bình tĩnh mà hỏi thăm."Chính là cùng Văn Tịnh ly hôn ah!" Chu Lệ Hoa hô.Miêu Lan Chi nhíu mày: "Ah, là có chuyện như vậy.""Chị không nóng nảy ah! Đến cùng chuyện gì xảy ra ah!" Thấy bộ dạng của Chu Lệ Hoa như là thực lo lắng.Nhưng trong đáy mắt lóe lên tia nhìn có chút hả hê.Chuyện tốt, Diệp Danh cũng ly hôn rồi, còn thiếu chút đem con của Hoa Chiêu thất lạc mất, làm bà ta cười chết rồi.Miêu Lan Chi cũng không phải ngốc bạch ngọt, nhìn thấy ánh mắt của bà ta, trong lòng liền chán ghét, điềm tĩnh nói: "Tôi cũng không gấp gáp, cô gấp cái gì. Không phải là ly hôn đấy ư, cũng không phải chuyện gì lớn.""Ai nha, ly hôn còn không phải là chuyện lớn thì cái gì là chuyện lớn? Chị nhìn lại nhà mình xem, vốn là Diệp Thư ly hôn, lại đến Diệp Danh ly hôn, lần tới…" Bà ta liếc Hoa Chiêu một cái.Lời này quá khó nghe rồi, Miêu Lan Chi lập tức không nhịn nữa: "Cô nói chuyện kiểu gì vậy? Cô có thể nói như vậy sao?""Phi phi phi!" Chu Lệ Hoa nhanh chóng xin lỗi: "Em không có ý kia, em nói là, nhà chị ba đứa đã có hai đứa ly hôn rồi, để cho người ngoài biết, còn cho là Diệp gia chúng ta gia phong có vấn đề đấy, đến lúc đó…" Chậm trễ mấy đứa nhỏ khác tìm đối tượng!"Cô yên tâm, chúng ta đã ở riêng rồi, nhà tôi là nhà tôi, nhà cô là nhà cô, con cái của Diệp Mậu có vấn đề, cũng không liên quan gì tới con cái của Diệp Thành!" Miêu Lan Chi hung ác rồi, trực tiếp sát muối vào lòng bà ta.Chu Lệ Hoa cười không nổi rồi."Mẹ!" Diệp Giai gấp đến độ túm lấy quần áo của Chu Lệ Hoa, các cô hôm nay không phải là đến để bới móc đấy! Các cô đến để cầu người đấy, sao mẹ vừa thấy được người đã quên!"Có việc?" Miêu Lan Chi trực tiếp hỏi.Bởi vì tức giận với Chu Lệ Hoa, bà đối với con của bà ta cũng không có thái độ hoà nhã rồi, mà hai đứa nhỏ này cũng thế, bị dưỡng lệch ra, trở thành người không có chuyện sẽ không đến rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận