Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1069 - Không Có Gì Là Không Dậy Nổi.



Chương 1069 - Không Có Gì Là Không Dậy Nổi.



Chương 1069: Không Có Gì Là Không Dậy Nổi."Hừ hừ." Diệp Danh cười lạnh một tiếng: "Vẫn còn tra."Bất quá đại khái đã có mang mối rồi.Nhưng khi chưa có kết quả cuối cùng, anh sẽ không kết luận ngay.Hoa Chiêu không hỏi nữa, trước cứu Diệp An rồi nói sau.Đến bệnh viện, Hoa Chiêu thấy Lưu Nguyệt Quế cùng Diệp Anh ở ngoài phòng bệnh.Lưu Nguyệt Quế thấy Hoa Chiêu con mắt sáng ngời, từ trên ghế đứng lên đi về phía cô.Nhưng có thể là ngồi quá lâu chân cũng đã tê rần, người bà nghiêng một cái liền ngã về phía trước.Diệp Anh ở đằng sau muốn kéo bà, nhưng trạng thái của cô ấy cũng không được khá lắm, hai người vậy mà cùng nhau ngã xuống.Diệp Danh đi nhanh xông lên đỡ lấy hai người."Hoa Chiêu, xin cháu hãy cứu Diệp An a! Cháu cứu hắn, về sau thím làm trâu làm ngựa báo đáp cháu!" Lưu Nguyệt Quế nhìn Hoa Chiêu khóc ròng nói."Thím hai, thím đang nói cái gì vậy, chúng ta là người một nhà, Diệp An là em trai của Diệp Thâm cũng là em trai của cháu, cháu chắc chắn sẽ cứu hắn." Hoa Chiêu nói ra.Có những lời này, sự lo lắng của Lưu Nguyệt Quế rốt cuộc cũng buông xuống.Hiện tại tốt rồi, người bà mềm mà ngã tại trên mặt ghế.Hoa Chiêu không nói gì nữa, đem tiểu Thận giao cho Miêu Lan Chi, , thay quần áo bảo hộ, trực tiếp tiến vào ICU.Diệp An cả người đều cắm ống nằm ở đó.Chuyện này không có gì, rất bình thường.Nhưng Hoa Chiêu đột nhiên trừng lớn mắt chỉ vào một chân của Diệp An, như thấy quỷ nhìn Diệp Danh, thét to: "Như vậy mà anh nói bị thương không nghiêm trọng? ? Chân của hắn đâu?"Dưới chăn rõ ràng thiếu mất một khối, vị trí vốn nên là bắp chân đã rỗng tuếch.Ánh mắt Diệp Danh tối lại, đáy mắt nặng trĩu.Hoa Chiêu không lên tiếng rồi, quay đầu lại nhìn Diệp An, khổ sở đến mức nước mắt cũng muốn rơi xuống.Tuy không cùng Diệp An tiếp xúc nhiều, nhưng người này rất hợp với tình cô, cô thực sự xem Diệp An Diệp Đào là người thân.Hiện tại Diệp An khong còn chân, cô đã thấy khó chịu như vậy, chính hắn sẽ khổ sở bao nhiêu?"Chân gãy đâu rồi?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.Diệp Danh nhìn cô một cái, ánh mắt loé lên rồi lại dập tắt: "Anh cũng là sau khi nhìn thấy người mới biết được, đối phương trong điện thoại căn bản không nói, anh đã phái người đi tìm rồi, nhưng còn kịp sao?""Hắn gặp chuyện đã mấy ngày?" Hoa Chiêu hỏi."Bảy ngày." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu lắc đầu, bảy ngày, cũng nát rồi, cô dù là thần tiên cũng không làm được rồi.Nên như thế.Diệp Danh cũng không thất vọng."Em nhìn xem hắn có thể tỉnh hay không?" Diệp Danh hỏi.Kỳ thật lời này nên hỏi bác sĩ, nhưng bác sĩ không có câu trả lời chính xác, chỉ nói có thể sẽ tỉnh, cũng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.Hoa Chiêu cảm nhận lực sinh mệnh của Diệp An, hình như bởi vì uống tinh chất màu vàng, lực sinh mạng của hắn đang từng chút từng chút gia tăng."Kỳ thật em cũng không xác định, nhưng có thể tỉnh." Đối mặt với Diệp Danh, Hoa Chiêu ăn ngay nói thật.Cô lại thở dài: "Có phải em nên học chút kiến thức về y thuật không?"Như vậy có lẽ sẽ dễ lợi dụng dị năng trị bệnh cứu người hơn."Thôi được rồi." Diệp Danh nói ra: "Bác sĩ quá mệt mỏi, nhìn tiểu cô xem, em muốn sống như bà ấy không? Bác sĩ còn phải đối mặt với vô số cái chết, em không chịu được."Anh khẳng định nói.Hoa Chiêu nhìn qua tưởng chừng như bá đạo, thích ăn miếng trả miếng nhưng bêb dưới lớp vỏ đó lại là sự mềm mại, vô hại. Không thể nhìn sự bi thảm của nhân gian.Hoa Chiêu cúi đầu, trầm mặc mà nhìn Diệp An trên giường bệnh.Cô không phải không nhìn được sự bi thảm của nhân gian, mà là đã thấy quá nhiều, đời này xác thực không muốn gặp lại.Cho nên đời này cô không muốn làm luật sư, cũng không muốn làm bác sỹ.Cô không muốn lấy mạng sống của mình để trở thành Hoa Đà tế thế.Ngày nào đó dị năng bại lộ, điều chờ đợi cô sẽ là vực sâu thăm thẳm."Em trở về làm chút đồ ăn cho Diệp An, chờ hắn tỉnh ăn." Hoa Chiêu nói ra."Đi thôi." Diệp Danh nói.Anh cũng không trông cậy vào việc Hoa Chiêu đến rồi Diệp An có thể tỉnh ngay, kỳ thật gọi cô trở về chỉ vì muốn xác định và an tâm hơn mà thôi."Đi về nghỉ ngơi đi." Diệp Danh nói ra.Hoa Chiêu đi ra, Lưu Nguyệt Quế ngoài cửa lập tức hỏi: "Sao rồi? Tiểu An lúc nào có thể tỉnh?""Chỉ khoảng mấy ngày." Hoa Chiêu nói ra."Ai! Tốt tốt." Lưu Nguyệt Quế yên tâm.Bác sỹ cho đáp án đều là lập lờ nước đôi, vẫn là Hoa Chiêu tốt, nói thẳng có thể tỉnh!"Cháu trở về làm chút gì đó cho Diệp An ăn." Hoa Chiêu nói ra.Lưu Nguyệt Quế không muốn cô đi, có cô ở bên cạnh trông coi, bà mới thấy yên tâm.Nhưng Diệp Anh nói ra: "Em nhanh về nghỉ ngơi đi, ăn cái gì không gấp."Cô ấy biết Hoa Chiêu phải bay nối chuyến để trở về, giằng co hơn 20 giờ đồng hồ.Anh em ruột cũng chỉ như vậy.Cô ấy so ra còn lý trí hơn, chuyện đã như vậy, Diệp An tỉnh hay không tỉnh đều xem chính hắn, đều xem mệnh, kéo lấy Hoa Chiêu vô dụng.Hoa Chiêu nhìn cô ấy một cái, gật gật đầu đi ra.Sau khi trở về xác thực cái gì cũng không làm, ngã đầu vào gối liền ngủ.Sáng ngày thứ hai đã nhận được điện thoại, Diệp An tỉnh.Cô lập tức cười.Nhưng nghĩ đến cái chân rỗng tuếch kia, nụ cười của cô lại héo đi.Cô để điện thoại xuống, thở dài, đi phòng bếp nấu bữa sáng mang qua cho Diệp An cùng hai người Lưu Nguyệt Quế.Còn chưa tiến phòng bệnh đã nhìn thấy Lưu Nguyệt Quế ở cửa ra vào đằng kia vụng trộm khóc, khóc đến thương tâm hơn ngày hôm qua.Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng Diệp An lại không được.Tinh thần lực nhanh chóng tìm tòi, trông thấy Diệp An xác thực đã tỉnh, đang ở bên trong cùng Diệp Danh nói chuyện.Hoa Chiêu đi qua hỏi: "Thím hai, sao không đi vào?" Ngược lại ở đây khóc? Vui đến phát khóc cũng có thể khóc ở bên trong.Lưu Nguyệt Quế không nói chuyện, vừa khóc vừa đấm đấm vị trí đùi phải của mình.Hoa Chiêu đã biết, bà ấy đang khóc vì cái chân của Diệp An.Trước đó bà không biết.Bà là sau khi Diệp An tỉnh đi vào thăm hắn mới phát hiện.Chuyện này cùng hôn mê bất tỉnh, không biết chuyện nào làm cho lòng bà khó chịu hơn."Một chân mà thôi, cũng không quan trọng bằng mạng sống." Hoa Chiêu an ủi: "Hơn nữa về sau lắp chân giả, hành động cũng tự nhiên, người ngoài cũng không nhìn thấy, kỳ thật không sai biệt lắm."Tuy nói như vậy, nhưng ngữ khí của cô có chút yếu.Căn bản không an ủi được Lưu Nguyệt Quế.Hoa Chiêu không nói, đem phần đồ ăn kia để một bên, cũng không khuyên nhủ bà ấy ăn, đoán chừng bà cũng ăn không vô.Cô vào phòng bệnh.Diệp An đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, hắn khôi phục nhanh chóng làm cho bác sỹ kinh ngạc.Cuối cùng chỉ cho là người trẻ tuổi thân thể tốt hơn.Thấy cô tiến đến, Diệp An cười cười: "Chị dâu nói đúng, một chân mà thôi, chỉ có một chân cũng có thể đi có thể nhảy, không có gì không dậy nổi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận