Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1509 - Không lẽ là anh bị cảm rồi?



Chương 1509 - Không lẽ là anh bị cảm rồi?



Chương 1509: Không lẽ là anh bị cảm rồi?Tuy rằng chỗ này là vùng biển quốc tế, nhưng mà giết người trên vùng biển quốc tế cũng là phạm pháp.Anh ta có quốc tịch, đối phương cũng có quốc tịch, trên thuyền đối phương còn cắm cờ!Như vậy nhiều nơi có thể xử lý việc này.Vừa rồi dưới tình thế cấp bách bọn họ xử lý mấy người cầm súng của bên đối phương thì không có gì để nói.Bây giờ đối phương cũng đã rơi vào trong biển, không có năng lực đánh trả, anh ta lại cầm súng bắn người sao được?Tuy rằng anh ta rất muốn, nhưng mà anh ta sợ Hoa Chiêu nhìn thấy thì sẽ có ấn tượng không tốt đối với mình...Cảm thấy anh ta là một tên cuồng giết người biến thái.Nhưng mà chỉ cần để một người còn sống, ngộ nhỡ đối phương trở về báo cảnh sát, có cảnh sát tìm đến anh ta, anh ta cũng không dễ xử lý.Kiện tụng quấn thân rất phiền phức, sau này nhập cảnh cũng phiền toái, với cả sao còn tiếp cận cô Phương được đây?Cho nên những người này không thể giết, vậy thì hỏi chuyện đi.“Anh hỏi thử xem sao bọn họ lại làm vậy?” O’Neill nhíu mày ra lệnh cho Giản Bạch.Dùng tiếng Anh. Anh ta không biết tiếng Trung.Thế nên Hoa Chiêu mới yên tâm để anh ta hỏi.Lợi dụng anh ta nghe không hiểu.Ngộ nhỡ mà nghe hiểu, biết về Phan Lệ Trân, biết nhà họ Kim, chẳng phải cũng sẽ biết về nhà họ Diệp sao.Hoa Chiêu cũng không yên tâm, vội vàng thay quần áo, để lại cho Diệp Thư bình tinh chất uống rồi nghỉ ngơi, còn cô đi ra ngoài.Cằm của Thiệu Đại Long bị Giản Bạch làm lệch khớp, đạp dưới lòng bàn chân.Anh ta càng hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, tốt nhất là người nào biết chuyện đừng có mở miệng!Quả nhiên, mấy đàn em bên dưới không biết gì, chỉ biết đại ca nhận một vụ làm ăn, bắt bọn họ theo dõi Diệp Thư và Hoa Chiêu, bắt người lại, ngày mai giao cho đối phương.Trong lúc đó nếu có gì đột xuất, thì tùy bọn họ “Xử trí”, bọn họ có thể cướp được gì từ trên người hai con dê béo, đều dựa vào bản lĩnh của bọn họ.Hoa Chiêu phiên dịch cho O’Neill: “Không có gì, chỉ là hai ngày này chúng tôi đi dạo phố hơi nhiều, ra tay khá hào phóng, bị đối phương theo dõi, lại thấy chúng tôi là người bên ngoài, cho nên muốn cướp tiền.”O’Neill hơi gật đầu, anh ta cũng đoán là như vậy.Hai phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp có tiền, tuy rằng bên người mang theo vài vệ sĩ, nhưng mà vẫn sẽ có người không nhịn được mà động lòng muốn ra tay.Đối phương đúng là cũng có chút thực lực, mười mấy người, bảy tám khẩu súng luôn mà.Chỉ là không ngờ vệ sĩ của dê béo lại là gai nhọn.Chậc, rất nhọn luôn đấy chứ.O’Neill cũng không nhịn được mà nhìn về phía Giản Bạch.Lúc ấy anh ta nói nổ súng là nổ súng, không hề suy xét kết cục làm như vậy nếu thất bại, chính là chết.Còn cả bản lĩnh của anh ta sau khi lên thuyền, anh ta cũng xem ở trong mắt, anh ta cảm thấy còn giỏi hơn cả lính đánh thuê bên cạnh anh ta.Can đảm hơn.Hơn nữa người ta không la hét đòi thêm tiền!Thân thế của cô Phương này... Thật sự làm cho anh ta mê muội!Còn cả cô Phương nữa, nói nhảy xuống biển là nhảy xuống biển... Đây là kế hoạch của cô phải không?Anh ta ngạc nhiên tán thưởng mà nhìn Hoa Chiêu: “Cô lên kế hoạch sao? Các cô bàn bạc lúc nào? Tôi không hề phát hiện!”Anh ta không hề thấy Hoa Chiêu và Giản Bạch bàn bạc gì, chỉ thấy hai người bình thản mà nói hai ba câu.“Không có kế hoạch, không hề bàn bạc.” Hoa Chiêu nói: “Chỉ là tình huống này đã gặp phải nhiều rồi, chúng tôi đều xử lý như vậy.”“Gặp phải... Rất nhiều?” O’Neill hơi nói lắp.Đúng là rất nhiều, Hoa Chiêu và Diệp Thâm ở Bằng Thành, hải chiến cũng không ít, Giản Bạch thường xuyên bị điều qua đó huấn luyện thực chiến.Người được để lại bên cạnh Hoa Chiêu, đều đã được Diệp Thâm luyện qua và xác nhận, nếu không thì anh không yên tâm.“Nhà tôi ở bờ biển.” Hoa Chiêu nói.Không giải thích nhiều, tự mình bổ não đi.Quả nhiên O’Neill trầm tư hơn, chẳng lẽ cô là người của gia đình xã hội đen nào sao?Vậy thì không dễ rồi.“Các anh đi lên đi, đưa các anh về nhà.” Hoa Chiêu hô với người trong nước.Cô mà lại có lòng tốt như vậy sao?Nhưng bây giờ đã không ai tin cô là một con dê béo có lòng dạ tốt bụng nữa rồi.“Không lên à? Vậy thì chết lạnh trong biển đi.” Hoa Chiêu nói: “Chúng ta lái thuyền đi.”Mọi người lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, người sau nối người trước mà bò lên trên thuyền.Đây thật ra không phải là một câu hỏi lựa chọn.Người ta cũng có lòng tốt thật mà...Chỗ vùng biển quốc tế mênh mông này, dù là có thuyền lớn lái qua bên cạnh, cũng sẽ không phát hiện người đang trôi nổi trong nước.Trời lại lạnh như vậy, nếu Hoa Chiêu không đưa bọn họ lên, bọn họ chắc chắn sẽ chết.“Đưa bọn họ trở về? Sau đó thì sao? Thả bọn họ à?” O’Neill nhíu mày hỏi.Thả bọn họ, những người này bị thương mấy người, đã chết mấy người, có thể cam lòng sao?Anh ta cảm thấy cô Phương vẫn quá nhân từ, không giống người bước ra từ gia đình xã hội đen.“Không thả, đưa cho cảnh sát, sống chết của những người này sẽ do bọn họ quyết định.” Hoa Chiêu nói.Người có thể làm ra loại chuyện bắt cóc này, trong tay chắc chắn không sạch sẽ, Hoa Chiêu không định thả đi.Nếu cô và Diệp Thư thật sự chỉ là người thường, bây giờ sẽ gặp cảnh ngộ gì rồi?Chắc chắn là sống không bằng chết.Loại chuyện này những người trước đó đã từng trải qua rồi đúng không?Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ của bọn hắn, có lẽ là đã từng làm không ít.Nhưng mà nếu bảo cô giết, thì cũng không đến mức.Vẫn nên giao cho cơ quan tư pháp thì hơn, cho bọn hắn được chết rõ ràng.Bao che?Cô sẽ nhìn sát sao, ai dám bao che bọn hắn, cô sẽ cho kẻ đó đi theo cùng luôn.“Vậy thì không tốt lắm?” O’Neill có chút không tán đồng với cách làm này: “Tuy rằng chúng ta phòng vệ chính đáng, nhưng nếu bị xét kỹ hơn thì cũng rất phiền phức, hơn nữa cảnh sát ở đây tôi không tin được, hai chúng ta là người bên ngoài, bọn họ lại là người địa phương, quan hệ rắc rối khó gỡ, ngộ nhỡ giữa chừng bọn họ lật lọng là chúng ta sẽ xong đời.”Trên người anh ta có rất nhiều chuyện, không thể để bị tra ra.Anh ta có mấy mục tiêu nhiệm vụ, chính là phú thương ở Hồng Kông.Tuy rằng anh ta tự tin chuyện này đã trôi qua nhiều năm, chắc chắn sẽ không tra ra được lên trên người anh ta.Nhưng mà chẳng may thì sao...Tóm lại anh ta cực kỳ ghét giao tiếp với cảnh sát.“Vậy thì hay là, anh cũng đừng lộ diện, cứ rời khỏi nơi này trước, tôi cũng sẽ không nói ra là có mặt anh, chỉ nói bắn chết người đều là vệ sĩ của tôi làm.” Hoa Chiêu nói.“Anh cũng nói rồi đấy, thả người thì không có khả năng, tôi sợ bọn hắn trả thù.” Hoa Chiêu nói.Lông mày của O’Neill nhíu lại, không nghĩ ra được cách khác, anh ta phải mau chóng rời đến nơi khác, xem thử chuyện này có thật sự liên lụy đến anh ta hay không mới là an toàn nhất.“Vậy được rồi, tôi đến nước Y chờ cô.” O’Neill nói.Hoa Chiêu lập tức từ chối: “Không cần, tôi đi du lịch vòng quanh thế giới mà, mấy năm không quay về.”“Bên ngoài lạnh quá, chúng ta đi vào thôi.” Hoa Chiêu nói.Hai người vào khoang thuyền.Hoa Chiêu tự tay rót ly trà đưa cho O’Neill và lính đánh thuê của anh ta.“Lúc nãy cảm ơn các anh, kỹ năng bắn súng của các anh không tồi, đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không chỉ dựa vào hai người của tôi, thì sợ là hôm nay đã gặp nguy rồi. Haiz, chúng tôi còn mất một người nữa.” Hoa Chiêu thở dài.Ánh mắt O’Neill hơi lóe, người chết không phải người của cô, mà là người của tôi.Đáng tiếc, thu mua được người này tốn rất nhiều tiền, tuy rằng anh ta chết cũng tốt, nhưng về sau còn có rất nhiều chuyện cần anh ta làm.Rốt cuộc bên cạnh Diệp Thư có Tô Hằng hay không, anh ta vẫn chưa chắc chắn, mấy đứa bé kia có quan hệ gì với Tô Hằng, cũng chưa được làm rõ.Diệp Thư chết, Diêu Ký tan rã, còn phải làm cho Diêu Khôn và mấy đứa con của anh ta suy sụp, mấy chuyện này cũng phải có người làm.Lý Lâm đã chết khiến cho anh ta phiền toái, lại phải gài thêm một người nữa, rất khó.Càng nghĩ càng đau đầu, O’Neill đột nhiên hắt xì mười mấy cái, sau đó đầu càng đau.“Ấy, không lẽ anh bị cảm rồi? Mau vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đi.” Hoa Chiêu nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận