Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1310 - Chuyển Ra Nước Ngoài Bán.



Chương 1310 - Chuyển Ra Nước Ngoài Bán.



Chương 1310: Chuyển Ra Nước Ngoài Bán.Hoa Chiêu có quá nhiều thứ không thể cho người khác thấy, đầu tiên là hạt giống.Một lượng lớn hạt giống, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta nhìn ra hạt giống này không bình thường.Bởi vì chuyện này mà cô luôn cố gắng nhịn xuống, chỉ bồi dưỡng vài loại hạt giống.Một là dây leo, một là nhân sâm, và một số là hạt giống độc dược.Nhưng bây giờ có không gian thì khác, đây là một nơi hoàn toàn an toàn.Cô định làm vài cái kệ, trồng tất cả các cây mà cô đào tạo để xem chúng có thể tiến hóa thành dạng gì nữa.Ngoài hạt giống, chính là trái cây.Trong lúc đào tạo hạt giống, Hoa Chiêu đã nghiên cứu ra rất nhiều hoa quả rau quả ăn ngon vô cùng, nhưng chênh lệch với trên thị trường quá lớn, cô lại không có lý do trực tiếp lấy ra, chỉ có thể ăn lúc nào thì trồng lúc đó, rất phiền toái.Bây giờ tốt rồi, dành một khu vực riêng biệt để cất giữ trái cây ngon, muốn ăn khi nào thì ăn.Sau đó dành một khu vực để nghiên cứu y học cổ truyền.Nếu như những dược liệu trong đông y đều đổi thành cây của cô, cách dùng và liều lượng có phải không giống nhau không? Hiệu quả cũng không giống nhau?Lại dành ra một khu vực sinh hoạt, bàn ghế, khăn trải giường đều phải chuẩn bị sẵn sàngHoa Chiêu hưng phấn ở trong không gian vừa đi vừa xem, vừa quy hoạch.Cô đi nửa giờ, không đi đến đầu, cũng không biết không gian này lớn đến mức nào.Nhưng cô nhắm mắt lại và cảm nhận được toàn bộ không gian, nó có ranh giới, nhưng hàng ngàn cái rương hàng chỉ là một chấm đen nhỏ bên trong.Dưới tình huống không định dùng nó để buôn lậu, lớn như vậy hoàn toàn đủ dùng.Nói đến chuyện này, Hoa Chiêu liền nhớ tới những cái rương này, cô đã biết bên trong là cái gì, đồng hồ, máy ghi âm, sô cô la, TV, vân vân, đều là những thứ hút hàng.Nhưng cũng chỉ hút hàng bây giờ mà thôi, không cần đến mấy chục năm, chỉ vài năm chúng đã không còn đáng giá!Vì vậy, vẫn phải nhanh chóng bán nó ra ngoài.Nhưng hiện tại không thể lấy ra cho Diệp Thâm được.Lô hàng này được mọi người công nhận là đã chím xuống biển, mấy ngày nay bên cạnh cô vẫn luôn có người, không có đạo lý đột nhiên xuất ra mấy thứ này.Chỉ có thể, tự mình "ăn"Nhưng việc này cần người thao tác.Hoa Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, đã nghĩ tới một người, Trương Lượng.Hắn và Ngô Nam hiện tại đi theo Diệp An xây nhà, lần này cô tới đã gặp mặt vài lần.Hai người bận rộn chân không chạm đất.Ngô Nam nhìn vẫn ổn, kiên định, chỉ chỗ nào làm chỗ đó.Trương Lượng lại thoạt nhìn có chút không vui.Cô sẽ đi nói chuyện với hắn.Thật sự không có người nào khác, chỉ có hai người này, cô đã dùng qua.Hơn nữa lộ hàng này, không đi đường chính đạo cũng được.Hoa Chiêu từ trong chăn chui ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm đẩy cửa tiến vào.Cô thầm nghĩ thật nguy hiểm.Lần sau phải thử xem, trong không gian có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài không.Bằng không cho Diệp Thâm thấy người sống sờ sờ lại biến mất, sẽ bị kích thích.Diệp Thâm nhìn thấy cô đã ở trên giường, cười: "Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”Không giống bình thường, lúc này cô còn đang ở bên ngoài lắc lư, quả thực so với anh còn chuyên nghiệp hơn!Hại anh mỗi ngày đều lo lắng, còn đi tìm cô."Không phải vì gần đây rất yên tĩnh sao, cũng không có ai buôn lậu, thật kỳ quái." Hoa Chiêu hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?”Nói đến chuyện này, Diệp Thâm cũng thấy rất kỳ lạ."Có lẽ người bán bên thành phố Cảng đã đạt được sự đồng thuận gì đó, muốn tăng giá." Diệp Thâm nói.Giết gà lấy trứng, dừng mua bán là không thể, đối phương cũng muốn kiếm tiền.Cho nên, chỉ có thể là chưa đàm phán được giá cả.Hoặc là, bên kia muốn ép bên này, để cho bọn hắn thành thật một chút.Có rất nhiều lý do, hoặc có lẽ thời tiết lúc này quá khắc nghiệt.Dù sao cũng không liên quan đến Hoa Chiêu.Hoa Chiêu cười ngọt ngào lại vô tội."Mặc kệ bọn họ, không có hoạt động là chuyện tốt, đây không phải là mục đích cuối cùng của anh sao?"Mục đích cuối cùng của Diệp Thâm chính là chỉnh lý lại thế giới ngầm, đả kích tội phạm, hiện tại tốt rồi, đối phương bị đả kích mà phục tùng, yên tĩnh.Diệp Thâm cũng vui vẻ, cho nên sáng nay anh về sớm, bận rộn chính sự của anh.Lão ngũ không biết khi nào mới đến?Nếu không anh cũng sẽ hoài nghi năng lực của mình.Trưa hôm sau Hoa Chiêu mới gặp được Trương Lượng.Người thoạt nhìn đen hơn rất nhiều, cũng già đi một chút."Mới mấy tháng không gặp, sao anh lại nhìn già đi mấy tuổi vậy? Anh gặp rắc rối gì sao? Nói đi, có lẽ tôi có thể giải quyết.” Hoa Chiêu nói.Trương Lượng nhếch miệng cười, do dự hai giây nói: "Có lẽ cô thật sự có thể giải quyết, là như vậy, tôi phát hiện làm bất động sản, không phải cuộc sống tôi muốn, bà chủ, cô xem có thể đổi cho tôi một công việc khác không?"Thực sự ngủ gật lại gặp chiếu manh.Nhưng Hoa Chiêu hỏi: "Làm sao vậy? Không vừa lòng chỗ nào?”“Ngược lại không thể nói là không vừa lòng, Diệp tổng đối xử với tôi rất tốt, giao trọng trách! Tôi đều hoàn thành.”Hắn không thể để cho Hoa Chiêu cho rằng hắn không có năng lực!"Chỉ là, tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, mỗi ngày đều xây nhà, xây nhà, xây một công trình phải mất mấy tháng, một năm, thậm chí còn phải vài năm."Vừa nghĩ tới hắn đã thấy đủ rồi."Kỳ thật tôi thích tiếp xúc với người khác, giống như lúc trước mua bán lạp xưởng hun khói, rất kích thích!" Mắt Trương Lượng sáng ngời.Cái loại cảm giác khiêu vũ trên mũi đao, mới là thứ hắn thích.Mỗi ngày xây nhà, chỉ huy thủ hạ ngơ ngác làm việc, không có ý nghĩa!Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy trong tay tôi thật đúng là có một công việc rất kích thích mà anh muốn làm."“Việc gì?" Trương Lượng lập tức hỏi."Bán đồ buôn lậu." Hoa Chiêu nói."Cái gì?" Trương Lượng cho rằng mình nghe lầm, Hoa Chiêu đã bắt đầu làm chuyện này sao? Điều này không hợp quy củ.Hắn không biết Diệp Thâm đang làm gì, cả nhà bây giờ chỉ có Hoa Chiêu biết anh đang làm gì, à, còn có Diệp Danh."Nguồn gốc của những hàng hóa này anh không cần quản, anh cũng không cần bán ở đây, đi ra nước ngoài bán, đến quốc gia khác bán." Hoa Chiêu nói.Như vậy không ai có thể quản được.Mà những nơi nghèo khác, thị trường thực sự rất lớn.Hiện tại mặc kệ là cái gì, đều có thể bán đi.Huống chi, mấy thứ trong tay cô không mất chi phí!"Ồ!" Trương Lượng vừa nghe nói không bán ở trong nước, hắn liền yên tâm.Hàng nhập lậu, vừa nghe đã biết là đồ ở bờ bên kia, đồ vật bên kia bán cho quốc gia khác, trong nước thật sự không quản được."Tôi không có con đường" Trương Lượng một mặt là kích thích, một mặt lại thấp thỏm.Hắn chưa từng đi ra nước ngoài, không có thông tin."Cho anh một nhóm hàng, cho anh một tuyến đường, lỗ cũng không sao, chuyển ra nước ngoài là được." Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên."Đúng rồi, anh đi Myanmar trước, dùng lô hàng này đổi vật liệu phỉ thúy của đối phương, có thể đổi bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu, tôi đều muốn!"



Bạn cần đăng nhập để bình luận