Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 789 - Sợ Bóng Sợ Gió Một Hồi.



Chương 789 - Sợ Bóng Sợ Gió Một Hồi.



Chương 789: Sợ Bóng Sợ Gió Một Hồi.Mấy người luống cuống tay chân mà bế Diệp Thư đi ra, bế xuống lâu, mang lên trên xe, đưa đi bệnh viện.Trên đường đi rất nhiều người đều nhìn thấy.Sắc mặt Diệp Thư đen kịt lại khiến mọi người đều ngạc nhiên rồi lập tức nghị luận nhao nhao.Chuyện Mã Quốc Khánh hạ độc cũng bị truyền ra.Truyền ra chính là hạ độc.Còn chuyện kia, lại không có mấy người nhắc tới, dù sao so với chuyện người ta bị trúng độc mặt đen lại thì những chuyện khác không có gì kỳ lạ quý hiếm rồi.Mã Quốc Khánh bị Diêu Khôn cùng hai vệ sỹ áp lấy, luôn đi theo phía sau mấy người Hoa Chiêu.Hiện tại không rảnh để xử lý hắn! Nhưng lại không thể để cho người chạy mất, chỉ có thể áp giải bên người.Thấy sắc mặt đen kịt của Diệp Thư, Mã Quốc Khánh cũng rất kỳ quái, hắn là hạ độc rồi, nhưng không phải loại độc chất này, chỉ là thuốc mê mà thôi!Nhất định là Hoa Chiêu thừa dịp vừa rồi vào phòng đã cho Diệp Thư uống, sau đó vu oan hắn!Cô ta ngược lại rất ngoan độc! Đến Diệp Thư cũng hạ thủ được!"Độc này không phải tôi. . . ."Mã Quốc Khánh còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thâm một quyền đánh xuống.Hắn mờ mịt mà nhổ ra mấy cái răng một miệng máu, cả buổi mới tìm lại được cảm giác."Cái độc kia. . ."Diệp Thâm lại một quyền, để cho hắn câm miệng.Nhưng mà Mã Quốc Khánh lại rất quật cường, kiên trì muốn giải thích cho chính mình.Sau đó Diệp Thâm liền một quyền lại một quyền, cuối cùng là Diệp Danh ngăn cản anh."Lại đánh sẽ chết rồi." Mặt Diệp Danh lạnh giống như băng: "Hắn hiện tại vẫn không thể chết."Chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là bảo vệ tình mạng Diệp Thư, thứ hai là nghĩ đến phải cứu lấy thanh danh của con bé.Vậy thì phải xem Mã Quốc Khánh nói như thế nào rồi.Diệp Thư bị bác sĩ kéo đến làm các loại xét nghiệm, Hoa Chiêu rốt cuộc tìm được cơ hội cùng Diệp Danh thì thầm vài câu.Biết độc là Hoa Chiêu hạ, chỉ là thoạt nhìn hơi dọa người, lòng Diệp Danh lúc này mới nơi nới lỏng.Diệp Thư cũng rất nhanh bị đẩy ra, bác sĩ biểu thị bọn hắn bất lực, không biết cô ấy trúng độc gì nên không thể giải độc.Điều đáng mừng là các dấu hiệu sinh tồn của Diệp Thư vẫn ổn định, và họ có thể tiếp tục duy trì nó."Anh dẫn hắn trở về trước." Diệp Danh kéo Mã Quốc Khánh đi nha.Đến phòng chuyên dùng để thẩm vấn."Nói đi, mày hôm nay làm cái gì." Diệp Danh thản nhiên nói.Hắn rốt cuộc có thể nói chuyện. . . đáy lòng Mã Quốc Khánh cảm thấy có chút may mắn, hắn thiếu chút nữa cho rằng kế hoạch vừa mở đầu, hắn không kịp nói ra đã phải chết rồi."Tôi hôm nay. . . Anh cũng đã nhìn thấy, tôi cùng Diệp Thư đã gạo nấu thành cơm, cô ấy chỉ có thể gả cho tôi." Mã Quốc Khánh nói.Một hàm răng, đã không thừa nổi mấy cái rồi.Hắn nhổ máu trong miệng ra.Kế hoạch của hắn phải thành!Bằng không thì, hắn không chiếm được, sẽ hủy diệt!Hắn thích Diệp Thư, theo đuổi cô ấy lâu như vậy, lại đợi cô ấy hai năm, hắn bỏ ra nhiều như vậy!Cô ấy dựa vào cái gì mà không thèm? Cô dựa vào cái gì mà quay người gả cho người khác?Mơ tưởng!Nếu không thể là người đàn ông của cô ấy, hắn sẽ phá hủy cô ấy!Diệp Danh nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, quay người đi ra ngoài, kêu hai người tiến đến.Anh sợ chính mình nhất thời xúc động, sẽ giết chết hắn ta, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp mới yên tâm.Diệp Danh đi ra ngoài rồi, ở bên ngoài đợi kết quả.Ở trước mặt hai người kia, Mã Quốc Khánh cũng không thể cùng người ta nói điều kiện.Lại nếm được bản lĩnh khai thác thông tin của người ta, Mã Quốc Khánh đã nói tất cả.Diệp Danh nhận được kết quả, lông mày triệt để buông lỏng ra, hảo tâm mà nói: "Trị thương cho hắn, đưa cho hắn chút đồ ăn, đừng để cho hắn chết sớm, hãy đem tiếng gió thả ra."Anh một thân thoải mái mà đi bệnh viện, nói cho Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu tin tức này."Tiểu Thư không có việc gì, hắn cũng chỉ dám hù dọa một chút, không dám thực sự làm cái gì." Diệp Danh nói ra.Diệp Thâm lập tức thở phào.Hoa Chiêu quả thực rất vui vẻ: "Thật sự là không có việc gì?""90% là đúng, đương nhiên lát nữa còn phải hỏi tiểu Thư.""Ừ!" Hoa Chiêu nói: "Vậy cũng không cần lại để cho chị ấy chịu khổ rồi."Hoa Chiêu cho người về nhà tìm Hoa Cường cầm lọ rượu thuốc đến, sau đó tự mình cho Diệp Thư uống.Đương nhiên, cô đã vụng trộm trộn lẫn thêm thuốc giải vào bên trong.Nếu như chỉ dựa vào rượu thuốc, thời gian giải độc sẽ rất dài.Sắc đen trên mặt Diệp Thư mấy giờ sau liền thối lui, người cũng tỉnh.Diêu Khôn là người đầu tiên nhào tới ôm cô ấy khóc.Diệp Danh cùng Diệp Thâm đều liếc mắt nhìn hắn, đồ vô dụng này, xảy ra chuyện chỉ biết khóc!Còn đến Mã Quốc Khánh cũng đánh không lại!Thiếu luyện tập!Hoa Chiêu lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng là ngoài ý muốn, Diêu Khôn cũng không dự liệu được, không thể bảo vệ sớm hơn.Mà Mã Quốc Khánh có xuất thân gì? Cũng không phải mấy tên vô dụng, trên tay có công phu.Diêu Khôn có thể đánh ngang tay với hắn, cũng không tính là người bình thường rồi.Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, hắn luôn ở trong phòng bệnh vây quanh Diệp Thư, một bộ không muốn sống, cô ấy chết hắn cũng chết theo.Cái khí tức toàn thân kia, Hoa Chiêu có thể cảm giác được hắn là rất nghiêm túc.Diệp Thư mở mắt ra, nhìn xung quanh, con mắt chậm rãi có tiêu cự.Cô ấy lập tức sờ lên trên người, phát hiện đã mặc quần áo vào liền thở phào."Chị, chuyện trước đó chị còn nhớ không? Mã Quốc Khánh nói hắn không làm gì chị, hắn chỉ bày ra bộ dáng, để cho người ngoài hiểu lầm, uy hiếp chúng ta, nhưng hắn cũng không dám thật sự làm mất lòng Diệp gia." Hoa Chiêu nói thẳng.Khóe mắt còn liếc Diêu Khôn.Nghe được câu này, Diêu Khôn sững sờ, sau đó trên mặt đều là kinh ngạc cùng vui mừng.Hoa Chiêu không cần phân biệt nguyên nhân của sự vui mừng này, có một số việc không cần thăm dò, không cần thiết.Giữa hai người không còn hiểu lầm, thật vui vẻ ở cùng nhau mới quan trọng.Diệp Thư triệt để tỉnh lại, nghe đến đó gật đầu: "Xác thực như vậy, hắn không có làm gì chị, hắn không dám."Bằng không thì nếu như Diệp gia không bị uy hiếp, cô ấy không chịu gả cho, hắn không có nửa điểm đường lui, hắn chỉ có một con đường chết.Nhưng hiện tại, hắn còn có thể còn sống.Sau khi có được xác nhận của cô ấy, Hoa Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế nói: "Sau đó thì sao?""Chị bị điện thoại gọi đi ra ngoài. . . ." Diệp Thư từng chút từng chút kể lại.Thực sự có một ít bạn học cũ gọi cô ấy đi ra ngoài, trong bữa tiệc có người mời rượu, cô ấy nể mặt, nhấp một chút thì dừng lại.Một bàn người mời rượu, cô ấy cũng chỉ uống một chén.Sau đó cô ấy liền phát hiện không đúng, đầu lưỡi mình đã tê rần, cô ấy đứng lên muốn đi, đã ngất rồi.Đợi cô ấy mở mắt ra, đã ở trên giường khách sạn, Mã Quốc Khánh đang cởi quần áo cô ấy.Lúc ấy cô ấy vẫn không thể động, ý thức cũng rất mơ hồ, thật sự bị hù chết!Cũng may Mã Quốc Khánh chỉ cởi đồ của cô ấy, sau đó ngồi ở bên giường lải nhải lẩm bẩm với cô ấy, nói hắn yêu cô ấy như thế nào, vì cô ấy chuyện gì cũng có thể làm, vì sao cô ấy không chịu nhìn hắn, đủ chuyện đấy.Nghe được Diệp Thư càng lo lắng không yên, sau đó Diêu Khôn đến gõ cửa, Mã Quốc Khánh liền đi ra ngoài đánh nhau rồi.Hoa Chiêu nghe xong, lập tức nói với Diệp Danh: "Những người bạn học kia!"Diệp Danh gật đầu đi ra ngoài, những người này đều phải bắt lại, một người cũng không thể buông tha!Bắt những người này rất nhanh, kết quả cũng làm cho người Diệp gia có chút ngoài ý muốn.Bọn hắn đều đang ở trong nhà khách chưa có chạy, chờ ngày mai tham gia hôn lễ của Diệp Thư đây này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận