Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1332 - Đứa Thứ Năm Đến Rồi.



Chương 1332 - Đứa Thứ Năm Đến Rồi.



Chương 1332: Đứa Thứ Năm Đến Rồi.Người Đào gia đi ngay trong đêm, không bao giờ nhắc lại chuyện Đào Lam dưỡng lão nữa.Tên này là một con sói, trong tay thậm chí còn có chứng cớ cụ thể về những chuyện bọn hắn đã làm!Có một số đã được góp nhặt rất nhiều năm, có một số vừa tìm được vào tháng trước!Để cho loại người này dưỡng lão? Bọn hắn sợ buổi tối ngủ cũng không dám nhắm mắt.Hoa Chiêu vỗ vỗ tay, phủi đi vỏ hạt dưa, bội phục mà nhìn Đào Lam: "Chuẩn bị cũng đủ lâu."Đào Lam cười cười: "Quân tử báo thù mười năm không muộn."Mà thù này theo hắn từ trong bụng mẹ đến bây giờ.Hôm nay cũng không tính báo, chỉ cho bọn hắn một cảnh cáo.Đợi thời cơ phù hợp rồi, những vật này sẽ cần dùng đến đấy."Không, không tốt lắm đâu." Trương Tiểu Mạch đột nhiên nhỏ giọng nói: "Thanh danh bọn hắn không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến con.""Hiện tại con không cứng rắn một chút, người chịu tội sẽ là mẹ." Đào Lam nói: "Mẹ muốn tiếp tục trở về làm bảo mẫu cho bọn hắn?"Trương Tiểu Mạch lập tức lắc đầu, khó mà làm được, bà thích những ngày tốt lành hiện tại."Được rồi, không có việc gì nữa thì giải tán, hai người mau trở về động phòng đi." Hoa Chiêu đuổi người.Mặt Triệu Nhã Đình lập tức đỏ bừng.Trong mắt đều là vui mừng, không chỉ bởi vì muốn động phòng, mà bởi vì vừa rồi được Đào Lam bảo vệ.Cô ấy cảm giác mệnh mình thật tốt, gả đúng người rồi!Ngày hôm sau, Hoa Chiêu thu thập hành lý, chuẩn bị xuất phát trở lại Bằng Thành.Diệp Danh ôm tiểu Thận không nỡ buông tay."Giữa tháng ông cụ Triệu mừng thọ, đừng quên trở về sớm một hai ngày." Anh nói."Được ạ." Hoa Chiêu ngoan ngoãn nói."Bác cả, hẹn gặp lại!" Tiểu Thận trong ngực anh đột nhiên phất tay, nói với Diệp Danh nói.Diệp Danh giả bộ tức giận: "Thằng nhóc không có lương tâm, gấp gáp nói gặp lại với bác cả như vậy!""Vậy, bác cả, không gặp lại!" Tiểu Thận lại nói.Diệp Danh… còn không bằng nói hẹn gặp lại đây này!Hoa Chiêu vội vàng ôm người đi, kiểm vé lên máy bay.Trở lại Bằng Thành, Hoa Chiêu vậy mà gặp người quen ở sân bay.Từ Mai và Lưu Tiền."Ai nha! Hai người sao lại trở về rồi hả? Tôi còn tưởng rằng các người muốn ở bên kia phát triển." Hoa Chiêu cười nói."Tôi không nỡ bỏ cô!" Từ Mai đã chạy tới ôm Hoa Chiêu, thuận tiện cướp tiểu Thận đi."Còn nhớ dì không?" Từ Mai ôm hắn trêu chọc nói.Tiểu gia hỏa mắt vừa to vừa tròn thật đáng yêu!"Dì Mai." Tiểu Thận lập tức nói.Mới hai tháng không thấy, hắn còn nhớ rõ."Ai nha! Trí nhớ thật tốt!" Từ Mai ôm hắn hôn mấy cái.Đứa nhỏ mới chỉ lớn chút như vậy, đừng nói 2 tháng rồi, 2 cuối tuần không gặp khả năng đã quên sạch sẽ rồi, mấy đứa trẻ nhà Hoa Chiêu lại chưa từng.Hi vọng tương lai con của mình cũng thông minh như vậy.Hoa Chiêu cũng muốn hỏi vấn đề mấu chốt, lập tức hỏi: "Thế nào rồi? Thành công không vậy?"Từ Mai và Lưu Tiền đều kích động gật đầu.Trong mắt Từ Mai ngậm nước mắt: "Xong rồi! Chỉ cần đợi 9 tháng nữa, tôi có thể làm mẹ rồi!"Nói xong không để ý, oa oa khóc lớn."Dì Mai, không khóc." Tiểu Thận đột nhiên nói, vừa nói vừa lau nước mắt cho cô ấy.Thấy vậy Từ Mai càng muốn khóc.Đứa nhỏ này sao có thể đáng yêu như thế ah!Ông trời thật sự chiếu cố cô ấy, để cho cô ấy gặp Hoa Chiêu!Bằng không thì đừng nói cô ấy không biết chuyện này, dù là biết rõ cũng không có tiền đi qua làm phẫu thuật."Đi thôi, về nhà lại khóc." Hoa Chiêu nói."Ừ." Từ Mai cũng sợ hù đến đứa nhỏ, cùng Hoa Chiêu trở về nhà.Về đến nhà, thống thống khoái khoái mà khóc một hồi, khóc đến nỗi Trương Quế Lan cũng lau nước mắt.Khóc đến nỗi Hoa Chiêu đột nhiên khó chịu muốn ói.Cảm giác này tới mãnh liệt lại đột nhiên, Hoa Chiêu cũng không nhin được mà "Oa" mà một tiếng nôn đầy đất.Làm người xung quanh lại càng hoảng sợ."Làm sao vậy? Say xe rồi hả?" Lưu Tiền hỏi.Từ Mai sửng sốt một chút kinh ngạc hô lên: "Chóng mặt cái quỷ ah! Đây là lại có a?"Trước kia cô ấy đã thấy Hoa Chiêu nôn như vậy một lần, ấn tượng tương đối khắc sâu.Trương Quế Lan cũng kịp phản ứng, vừa "Ai nha ai nha", vừa nhanh nhẹn mà thu dọn trên mặt đất."Diệp Thâm! Diệp Thâm! Con mau đến xem Hoa Chiêu!" Trương Quế Lan hướng ra phía ngoài hô.Diệp Thâm tuy cùng bọn họ trở về, nhưng khi Từ Mai bắt đầu khóc anh đã đi ra ngoài chơi cùng bọn nhỏ.Nghe thấy Trương Quế Lan kêu to, Diệp Thâm nhảy mấy cái đã vào trong phòng, làm mấy người đang nói chuyện với anh bị dọa sững sờ.Trên đời này thực sự có công phu?"Làm sao vậy?" Diệp Thâm đỡ Hoa Chiêu đang nôn mửa, khẩn trương mà hỏi thăm.Không đợi Hoa Chiêu trả lời anh đã bế người lên chạy ra ngoài, muốn đi bệnh viện.Hoa Chiêu không có khí lực từ chối anh, hiện tại cô đang cháng váng buồn nôn khó chịu, một câu cũng không muốn nói.Đi bệnh viện thì đi bệnh viện a, vừa vặn xác định một chút.Kết quả kiểm tra có rất nhanh, Hoa Chiêu xác thực mang thai.Người một nhà lập tức vui mừng sắp điên rồi.Cảm giác bắt được chuyến xe cuối, đứa thứ năm này, nếu không đến sẽ không tới được rồi.Cũng là tiểu gia hỏa có vận khí.Diệp Thâm đã cao hứng đến nỗi khóe miệng cả buổi không khép lại được.Chẳng những lại có thêm một bảo bối, hơn nữa sẽ không có ai nghi ngờ năng lực của anh nữa rồi!Hoa Chiêu cũng không có việc gì rồi.Cái cảm giác khó chịu kia tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, coi như có thể tiếp nhận."Em có loại dự cảm, là bé gái." Hoa Chiêu nói ra.Khuôn mặt tươi cười của Miêu Lan Chi lập tức cứng đờ: "Không được, vẫn nên là bé trai ah, bé trai có thể đứng ra bảo vệ gia đình, che gió che mưa."Bé gái, nếu để cho bọn chúng làm như vậy, bà không đành lòng!Bé gái nên như bà và Hoa Chiêu, cả đời ngon lành cành đào, đừng chịu tội, hưởng phúc."Chuyện này mẹ nói không tính." Hoa Chiêu nói.Miêu Lan Chi…Bà đã được Hoa Chiêu lôi kéo phổ cập rất nhiều tri thức khoa học, đã biết nguyên nhân sinh con trai con gái.Lập tức trừng mắt liếc Diệp Thâm, như vậy quá vô dụng!Diệp Thâm…"Mẹ nói anh cả sinh đi, sinh mười mấy đứa, đều là bé trai." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu…May mà Diệp Danh không ở trước mắt, bằng không thì cô khẳng định được nhìn một chút trong hai anh em ai thân thủ tốt hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận