Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1135 - Ngoan Độc.



Chương 1135 - Ngoan Độc.



Chương 1135: Ngoan Độc.Bất quá những người bạn học vốn nên ồn ào cũng không một ai lên tiếng, tất cả mọi người im lặng mà nhìn Đào Lam đang thở yếu ớt, nhìn lại Diệp Lị đang gào khóc.Có thể nói ra lời này, tính ra cô ta còn có lương tâm!"Người bị thương cần nghỉ ngơi, tất cả mọi người đi ra ngoài đi." Hoa Chiêu nói với mọi người đang chen chúc ở trong phòng.Không có mấy người nhúc nhích, biểu cảm của mọi người đều không tốt.Việc này là do Đào Lam tổ chức, không phải quy định của trường học, những người có thể tới ít nhất đều không chán ghét hắn.Hiện tại Đào Lam có vẻ sắp chết rồi, tâm tình của bọn hắn đều rất đau xót."Đi ra ngoài! Các người đều đi ra ngoài! Đừng chậm trễ thầy Đào chữa bệnh!" Diệp Lị đột nhiên từ trên đất đứng lên..., giống như phát điên xô đẩy mọi người."Cô nổi điên làm gì? Còn không phải là vì cô thầy Đào mới bị như vậy!" Trang Tiểu Liên đẩy Diệp Lị."Nhanh cút! Đều đi ra ngoài!" Diệp Lị hiện tại không có thời gian giải thích với bọn họ chuyện Hoa Chiêu có thể trị bệnh cứu người, cô ta chỉ muốn mau đuổi mọi người ra để cho Hoa Chiêu buông tay trị liệu.Thái độ của cô ta không tốt, Trang Tiểu Liên càng tức giận, hai người liền bắt đầu đánh nhau.Tôn Dũng thấy Trang Tiểu Liên bị bắt nạt, lập tức gia nhập chiến đoàn đi đánh Diệp Lị."Đã đủ rồi! Đều đi ra ngoài!" Thôn trưởng luôn im lặng đứng bên cạnh Đào Lam đột nhiên gầm lên giận dữ.Bốn năm người thôn dân lập tức tràn vào đẩy bọn hắn ra ngoài sân.Những người khác trong phòng cũng bị xô đẩy đi ra ngoài.Cửa phòng bị đóng lại."Trên đường tôi đã nghe em gái bên chồng cô nói, cô có thuốc gia truyền có thể cứu người, cầu xin cô hãy cứu hắn." Thôn trưởng đau khổ cầu xin Hoa Chiêu.Hắn thật sự rất thích chàng trai Đào Lam này."Không có phương thuốc gì, chẳng qua là có chút nhân sâm có thể giúp kéo dài một hơi mà thôi." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi không phải bác sĩ, hắn bị ngoại thương cần có bác sĩ đến trị."Hoa Chiêu từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ, thật sự lấy ra một miếng nhân sâm cho vào trong miệng Đào Lam.Trước khi thả vào, còn bảo Lưu Minh rót cho hắn vài ngụm "nước".Lưu Minh và Từ Mai đều biết "nước" này là nước gì, trong lòng hai người thở phào nhẹ nhõm, người này hẳn là không chết được.Bọn họ không biết chuyện đằng sau sự mất tích này, chỉ nghe Diệp Lị nói..., bọn hắn không hi vọng người thầy giáo "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" này chết.Hoa Chiêu cũng không hi vọng hắn chết.Đó là một người Sói ah.Cô cảm thấy cạm bẫy này chính là do Đào Lam thiết kế, bằng không một bẫy rập tùy tùy tiện tiện nào đó, đã sớm bị người ta tìm được, hoặc là bọn họ đã có thể trèo ra rồi.Tự mình thiết kế, còn “tài liệu chân thực”, còn tự treo mạng sống lên sợi tóc, đây quả thật là diễn trò một cách quá trọn vẹn.Chờ hắn tỉnh lại cô còn phải hỏi một chút, đáng giá sao? Tại sao vậy? Mạng cũng mất, tranh công danh lợi làm gì?"Người ở nhà đã trả lời chưa? Có người đến không?" Hoa Chiêu hỏi Lưu Minh.Lúc tối Lưu Minh đã nói nhờ người trong thôn đi đưa tin, sau đó Hoa Chiêu cũng không chú ý nữa, dỗ đứa nhỏ đi ngủ.Nhưng thật ra là muốn yên tĩnh mà quan sát tình huống của Diệp Lị bên kia."Diệp Danh nói dẫn người đến." Lưu Minh cúi đầu nhìn bên ngoài: "Lúc này đoán chừng cũng sắp đến rồi."Hiện tại đã là nửa đêm.Đang nói, bên ngoài liền có tiếng ồn ào, mấy chiếc xe tải lớn tiến đến, hơn trăm người, đông nghịt một mảnh.Đi vào trong núi sâu tìm người, đương nhiên cần nhiều người hơn một chút.Tất cả mọi người hít một miệng khí lạnh, đến vì ai vậy? Đào Lam hay là Diệp Lị? Tình huống gì vậy?Diệp Danh xuống xe hít hít cái mũi, anh ngửi thấy được mùi máu tươi đầm đặc, trong long giật thót một cái, sau đó chuẩn xác mà tìm được gian phòng kia vọt vào. Sau đó thấy được một người đàn ông đang nằm sấp ở một bên.Ánh mắt anh nhìn một vòng, không thấy Diệp Lị.Diệp Lị bỏ qua Trang Tiểu Liên đang dây dưa với mình, bổ nhào vào trên người Diệp Danh: "Anh cả! Anh cả hãy cứu hắn! Đưa hắn đi bệnh viện!"Cô ta tuy đang cùng Trang Tiểu Liên đánh nhau, nhưng ánh mắt luôn chú ý trong phòng, nghe được Hoa Chiêu cứu người cô ta liền an tâm, đánhTrang Tiểu Liên càng dùng sức rồi.Diệp Lị cũng không có việc gì, Diệp Danh hoàn toàn yên tâm rồi."Đi, đi ngay bây giờ." Anh không nói hai lời, gọi người xuất phát.Lúc này anh lái xe Jeep, Lưu Minh cùng mấy người Từ Mai đều ngồi xe tải.Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ ngồi ghế phụ, Diệp Lị đỡ Đào Lam ngồi ở ghế sau, trên đường đi Diệp Lị khóc sướt mướt nói chuyện đã xảy ra.Diệp Danh lại cùng Hoa Chiêu liếc nhau, Đào Lam này, bọn họ đều cảm thấy khả nghi, bằng không thì hôm nay Hoa Chiêu cũng sẽ không đi theo.Nhưng khả nghi đến mức thiếu chút nữa vứt luôn mạng của mình, hai người đều cảm thấy rất ngạc nhiên.Xem ngoại thương Diệp Danh chuyên nghiệp hơn Hoa Chiêu, xem xét miệng vết thương cùng lượng máu chảy, Diệp Danh đã biết, nếu hôm nay không có xe của Hoa Chiêu ở đây, hoặc anh không đến kịp, người này chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.Không có xe đưa hắn đi bệnh viện, hắn chỉ có thể chết.Bệnh viện này còn phải là bệnh viện gần nhất, không có khả năng chờ đến ban ngày đưa hắn về thủ đô, như vậy người cũng sớm lạnh rồi.Mà Hoa Chiêu cùng Lưu Minh khẳng định không biết bệnh viện gần nhất đi như thế nào, nếu không phải hắn đã sớm điều tra dự tính trước, hơn nửa đêm đi đâu tìm người nghe ngóng?Chậm trễ thêm một chút, người cũng đã lạnh. Quả nhiên, đến bệnh viện, bác sĩ thao tác một trận, từ phòng giải phẫu đi ra nói cho bọn họ biết rất mạo hiểm, bọn họ phàm là đến muộn mười phút, người này cũng phải báo tin rồi."Nguy hiểm thật nguy hiểm thật." Diệp Lị trực tiếp từ trên tường tụt xuống ngồi dưới đất, trên mặt chỉ còn nụ cười.Hoa Chiêu cùng Diệp Danh liếc nhau.Đào Lam bị đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, người còn hôn mê, Diệp Lị điên cuồng đi theo phía sau chăm sóc.Diệp Danh cùng Hoa Chiêu lại đứng ở ngoài cửa."Lần mất tích này, là ngoài ý muốn hay là?" Diệp Danh hỏi."Không phải ngoài ý muốn." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh cũng không hỏi lúc ấy cô không ở đó, làm sao mà biết được.Anh gật đầu, nhìn Diệp Lị trong phòng bệnh vui đến phát khóc, cẩn thận từng li từng tí thấm nước lên môi cho Đào Lam, đột nhiên nói ra: "Bội phục. Tìm đường sống trong chỗ chết, đã có một lần này, Diệp Lị đối với xem như hắn khăng khăng một mực rồi."Hoa Chiêu cũng nhìn bên trong, vẻ mặt Diệp Lị tỏa sáng, những tâm tư từng bị đè ở đáy long kia, trong nháy mắt sinh trưởng lớn mạnh, phun trào, hơn nữa một phát không thể vãn hồi."Xác thực." Cô nói ra.Lúc này dù bọn họ nói với Diệp Lị là Đào Lam lừa gạt cô ta, cô ta cũng sẽ không tin rồi.Nào có ai lấy mạng mình ra lừa gạt?Bọn họ chính là lòng dạ tiểu nhân, xem thường hắn!"Lợi hại." Hoa Chiêu lại nói: "Nếu như là em, em cũng không làm được điểm ấy."Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng của mình.Diệp Danh đau đầu: "Vậy làm sao bây giờ? Nhắm mắt nhận?"Diệp Lị hiện tại rõ ràng là không phải quân không lấy chồng rồi, trong lòng cô ta không chứa nổi người khác, lại không có ai khác có thể vì cô ta mà trả giá tính mạng như vậy."Ngoan độc." Hoa Chiêu một lần nữa khen ngợi Đào Lam."Đến lúc đó lại quan sát thêm, xem hắn rốt cuộc muốn cái gì." Hoa Chiêu nói.Diệp Danh gật đầu."Em nhanh về nhà đi, anh ở lại chỗ này." Diệp Danh nói."Dạ." Hoa Chiêu gật đầu, lại thêm một trận đánh dài, cô phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận