Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1016 - Yên Tâm.



Chương 1016 - Yên Tâm.



Chương 1016: Yên Tâm.Không thể không nói, từ khi Hoa Chiêu vào cửa, vận làm quan của Diệp gia không ngừng tiến lên.Nhưng trong nội bộ gia tộc, khoảng cách sụp đổ khả năng cũng chỉ còn vài bước.Trong này hoặc nhiều hoặc ít đều có bóng dáng của Hoa Chiêu.Khục, anh tuyệt đối không có ý oán trách Hoa Chiêu, gia tộc phân tách cũng không phải do sai lầm của Hoa Chiêu.Chỉ là với tính tình trong mắt không chứa được một hạt cát của con bé đã làm cho mối quan hệ của nhà bọn họ cùng một nhà chú hai, chú ba có chút khẩn trương.Nếu như Hoa Chiêu là người hiền lành, người khác nói cái gì con bé đều nghe theo, người khác muốn chiếm chút tiện nghi con bé cũng không cự tuyệt, nói như vậy, Diệp gia hiện tại khẳng định càng đoàn kết. . . .Đương nhiên anh hoàn toàn không hi vọng nhìn thấy loại đoàn kết như vậy, đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối, Diệp Đan, Diệp Hưng rồi đến Diệp Giai, đã làm ra chuyện trái pháp luật, đây là vấn đề nhân tính, sẽ không bởi vì người khác là mì dễ vắt mà thay đổi.Bọn hắn bị vạch trần và loại bỏ khi vẫn chưa đủ mạnh để dao động đến Diệp gia là chuyện tốt, rất đúng thời điểm."Em như vậy, làm cho trọng trách trên vai anh và Diệp Thâm trở nên nhẹ nhàng hơn." Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu, cười nói: "Cảm ơn.""Không có gì." Hoa Chiêu hào phóng mà nhận.Diệp Danh từ nhỏ đã được bồi dưỡng như người nối nghiệp, chính anh cũng nguyện ý gánh vác phần trách nhiệm này, anh cũng biết phần trách nhiệm này phải gánh vác như thế nào.Anh có lẽ nên có một người vợ khéo léo, giúp mình đoàn kết nội bộ, trông giữ nội bộ, phòng ngừa bọn hắn làm ra chuyện tổn hại đến gia tộc.Như vậy chuyện của Diệp Giai, Diệp Đan có lẽ sẽ bị bóp chết trong trứng nước.Đáng tiếc anh cả không có.Anh không có, Diệp Thâm có, theo lý cũng giống nhau.Nhưng anh đã nhìn ra, Hoa Chiêu tuy khéo léo, nhưng con bé không đem phần công phu này dùng ở trên người Diệp gia."Hiện tại sao lại muốn làm như vậy rồi hả?" Diệp Danh tò mò hỏi."Trước kia em quá lười biếng rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Cũng là do tầm mắt hạn hẹp, không tỉnh táo mà ý thức được thân phận của mình."Tha thứ cho cô, kiếp trước cô cũng chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường, chưa từng làm con dâu nhà giàu, chưa từng quản lý qua một gia tộc, không có phần ý thức này.Sau khi trọng sinh đến bây giờ, cô cho rằng đời này mình đã chiến thắng nhân sinh.Mỗi ngày chỉ cần nghiên cứu một chút kiếm ít tiền, thực hiện tự do tài chính là được rồi.Nhưng cô đã có bọn nhỏ.“Em phải cho bọn nhỏ một hậu phương an toàn và hài hòa”. Hoa Chiêu nói ra.Cũng không thể chờ bọn chúng trưởng thành, chẳng những phải đi ra ngoài làm việc, còn phải cùng thân thích nhà mình chém giết, như vậy quá khó khăn."Rất tốt, anh yên tâm." Diệp Danh cười nói.Nếu Hoa Chiêu đột nhiên nói mình đã giác ngộ, anh sẽ không yên tâm lắm. Chỉ sợ sự mới lạ này qua đi, cục diện rối rắm hỗn độn này vẫn là của anh đấy.Hiện tại tốt rồi, động lực là bọn nhỏ, cái này là động cơ vĩnh cửu rồi."Vậy anh nói qua cho em một chút, Diệp Thần gần đây có manh mối đang nói chuyện yêu đương, nhà gái đuổi đến rất nhanh, hắn hình như cũng rất ưng ý, nhưng vì chuyện trong nhà nên hắn vẫn còn do do dự dự đấy.”"Nhà gái tình huống thế nào, lát nữa anh sẽ đưa tư liệu cho em, có cơ hội em nên xem qua người thật một chút, chỉ xem tư liệu cũng không chuẩn.”"Trạng thái gần đây của Diệp Lị cũng không đúng, hình như cô ya có chút suy nghĩ về người phụ đạo viên hiện tại…Em chú ý một chút.”"Bên Diệp An, cấp trên của hắn muốn đem con gái gả cho hắn, đã tìm anh hai lần, anh đã đẩy đi, lần sau hắn tìm anh, anh sẽ đổ sang cho em, được hay không được đấy, em cũng nên gặp gỡ mọi người. . ."Được chứ, Hoa Chiêu càng nghe con mắt càng mở lớn, đây thật đúng là một cục diện rối rắm!Trách không được Diệp Danh cao hứng như vậy!Đổi lại là cô, có người hỗ trợ xử lý những chuyện lộn xộn này, cô có thể cười to ba ngày ba đêm!"Còn có Miêu gia, gần đây luôn phái mấy đứa nhỏ đến dò xét anh, em. . . .""Ngừng!" Hoa Chiêu nói ra: "Từng bước từng bước đến."Đầu cô cũng to ra rồi.Diệp Danh cười đến như con hồ ly: "Như vậy sao được, chuyện không đợi người, nếu em lười biếng, chờ một chút, hoặc là không nhìn kỹ, có lẽ lần liếc mắt tiếp theo sẽ xảy ra chuyện, cho nên phải thời khắc nhìn chằm chằm vào, hơn nữa là chằm chằm vào tất cả mọi chuyện."Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh, đột nhiên nói ra: "Anh cả, anh quá vất vả rồi."Cô chỉ nghe một chút đã cảm thấy không chịu được, mà Diệp Danh không biết đã xử lý những chuyện này bao lâu rồi.Có thể là từ lúc Văn Tịnh xử lý không tốt?Mà Văn Tịnh kia, vừa nhìn đã biết là chưa từng xử lý qua loại chuyện này, trên người cô ta không có cái khí chất giỏi giang này.Hoa Chiêu lắc đầu, quên mất người này không nên nhắc tới."Được rồi, những chuyện này về sau đều giao cho em." Hoa Chiêu cắn răng nói."Ha ha ha ha!" Diệp Danh thật sự cười ha hả, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm."Ngày mai Tôn gia cưới vợ, anh không đi, em nghĩ xem nên đi một mình hay mang thêm người trong nhà đi."Thứ hai bà cụ Chu gia mừng thọ, em cũng đến dự một chút."Thứ ba tới là đầy tháng đứa nhỏ nhà Vương gia, quan hệ giũa chúng ta và bọn hắn vẫn chưa tới mức kia, em có thể không đi, nhưng lễ vật phải chuẩn bị, chính em nhìn xem mà xử lý a.”"Trước mắt chỉ có vậy, về sau nếu có anh lại. . . . Anh trực tiếp đem thư ký cho em đi!"Diệp Danh càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này tốt.Người thư ký này cũng không phải do đơn vị cấp cho, mà là thế lực của Diệp gia, nhân tài đã được bồi dưỡng nhiều năm trước.Từ lúc Diệp Danh quản gia, người này đã ở bên cạnh phụ tá.Những chuyện nội bộ của Diệp gia, kỳ thật đều là hắn ở một bên nhìn chằm chằm vào, sau đó báo cáo cho Diệp Danh, lúc sau Diệp Danh định đoạt.Bằng không thì một mình anh, nào có tinh lực quản chút tâm tư này của Diệp Lị!Hoa Chiêu xác thực cần loại người này, bằng không thì cô cũng không có tâm tư không có tinh lực lần lượt nhìn chằm chằm vào mỗi người Diệp gia."Đưa người đó cho em đi." Hoa Chiêu nói ra."Tốt, vậy anh tự mình gọi hắn tới, ha ha ha ha!" Diệp Danh quả thực là cười lớn rời đi.Hoa Chiêu có thể nghe thấy sau khi anh cả đi ra ngoài còn thỉnh thoảng cười một tiếng.Chỉ cần đừng quá vui mừng.Cười đến Hoa Chiêu cũng vui vẻ rồi.Có khả năng giúp đỡ Diệp Danh chút ít, cô cũng cao hứng.Từ khi tiến vào cái nhà này, Diệp Danh đối với cô cũng chiếu cố rất nhiều, cô rốt cuộc cũng có thể báo đáp lại một chút rồi.Ngũ Lạc rất nhanh đã tới, gặp ông chủ mới.Người khác đến tuổi trung niên, hơn ba mươi tuổi, bộ dáng bình thường, cao thấp mập ốm cũng bình thường.Biểu lộ nhưng lại hay thay đổi, khi thì trung thực, khi thì khôn khéo.Đối với người nào, biểu hiện ra trạng thái gì, nói cái gì.Hoa Chiêu biết rõ, đó là một người khôn ngoan."Anh Ngũ, đã lâu không gặp ah, về sau còn mong anh Ngũ chiếu cố nhiều hơn ah." Hoa Chiêu cười nói."Không dám không dám!" Ngũ Lạc khoa trương mà kinh sợ nói: "Có thể làm việc cho cô Hoa, tôi cao hứng đến muốn nhảy dựng lên, về sau kính xin cô chiếu cố nhiều hơn!"Hoa Chiêu ha ha cười, biết rõ hắn là đang nói đùa.Ngũ gia mấy đời vì Diệp gia làm việc, nếu Hoa Chiêu không phải là vợ Diệp Thâm, dù cô trả giá cao cũng không đào được người."Anh Ngũ, hiện tại có chuyện gì khó giải quyết nhất, cần xử lý đầu tiên?" Hoa Chiêu hỏi.Cô vừa tiếp nhận, quả thực là hai mắt đen thui.Mấy ngày hôm trước cô còn cảm thấy nhân khẩu Diệp gia đơn giản, bắt đầu quản lý khẳng định cũng đơn giản, nhưng vừa rồi nghe Diệp Danh nói, cô đã biết rõ mình sai rồi.Nơi cô không thể nhìn thấy, còn không biết ẩn chứa bao nhiêu điều.Ngũ Lạc cười hắc hắc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận