Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 306 - Nói Cho.



Chương 306 - Nói Cho.



Chương 306: Nói Cho.Trương Tiểu Ngũ chạy về nhà, tìm mẹ hắn.Mẹ hắn đã về hưu rồi, đem công tác cho hắn, bây giờ đang ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, hiện đang ở cửa nhà mới nói chuyện phiếm với người ta.Căn nhà mới này của bọn hắn là lầu một của căn nhà ống, một gian, 30 mét vuông. Âm u ẩm ướt không có ánh sáng.Bất quá một bà lão ở cùng 2 con trai, cũng không quá chật chội.Nhưng hai đứa con trai này dù sao cũng phải lấy vợ ah, hiện tại nhà máy này hiệu quả và lợi nhuận đều không tốt lắm, có rất nhiều người đã kết hôn hơn 10 năm sau cũng chưa được phân nhà ở.Vậy bọn họ khả năng cao sẽ kết hôn ở nơi này, đến lúc đó hai gia đình cùng ở, liền có chút chen vào không được rồi.Cho nên Trương Lão Tứ vẫn nhớ thương cái tạp viện lớn kia, ỏ trong tạp viện kia, nhà bọn hắn ở nội viện, ba mẹ con ở một dãy 3 gian sương phòng lớn!Vốn 3 gian sương phòng này là phân cho bọn hắn lúc trước một nhà 7 người đấy, hiện tại những người khác đã thành gia nhiều năm chuyển ra ngoài, lại để cho ba người bọn họ ở, coi như rộng rãi."Mẹ, mẹ nhanh đi bệnh viện! Anh Tư đã xảy ra chuyện!" Trương Tiểu Ngũ đạp xe chạy vội đến, há miệng liền hô."Sao vậy hả? Anh Tư của con thế nào rồi hả?" Bà Trương vội la lên."Nghe nói là bị người ta đánh, gãy xương cánh tay rồi." Trương Tiểu Ngũ nói.Đôi mắt tam giác của bà Trương lập tức trừng lên: "Ai dám đánh con trai bà hả! Nói, là ai?"Lời này, rất có khí thế.Những người hàng xóm xung quanh đối với bà ta chưa quen thuộc đều bị bà ta hù dọa rồi, bà già này có lai lịch gì vậy?Nhưng những người quen thuộc cũng biết, cái bà lão này rất lợi hại, hoàn toàn là bằng bản lĩnh của mình, làm cho người khác không có biện pháp xử lý bà ta."Con cũng không biết là ai, người ở bệnh viện chưa nói, mẹ mau đi xem một chút a." Trương Tiểu Ngũ nói."Ai, com nhanh đưa mẹ đi." Bà Trương nói."Con không đi được, buổi chiều con còn có việc, vừa rồi lãnh đạo ở đơn vị đang muốn tìm con nói chuyện, con đi được nửa đường rồi, hiện tại phải tranh thủ thời gian chạy trở về." Trương Tiểu Ngũ nói xong, cỡi xe nhanh chóng biến mất.Bà Trương trừng mắt liếc hắn.Hiểu con không ai bằng mẹ, bà còn không biết cái gì đức hạnh này của hắn sao? Lãnh đạo ở đơn vị tìm hắn nói chuyện? Cái kia khẳng định không có lời gì tốt! Hắn chạy còn không kịp, sao còn sốt ruột trở về? Đây là lại vừa ý cô gái nào rồi!Bà ta lại liếc bóng lưng của hắn, chính mình bước nhanh đi nha.Vừa ý người nào bà ta đều mặc kệ, tự mình có thể tìm được vợ là được.......Diệp Thư về đến nhà, Hoa Chiêu đang cùng Trương Quế Lan tuốt hạt bắp, hai người hai đôi tay gẩy, tốc độ cũng không chậm, đã tuốt đầy túi rồi."Ăn cơm chưa? Trong nồi giữ lại cơm cho chị." Hoa Chiêu thấy Diệp Thư, lập tức nói ra.Diệp Thư thấy cô ngồi ở chỗ kia, an an ổn ổn đấy, vừa rồi còn cùng Trương Quế Lan nói giỡn, hiện tại trên mặt còn mang theo nụ cười thoải mái, đã biết rõ cô không có bị làm cho kinh sợ.Cô ấy thế nhưng lại bị sợ hãi, đặt mông ngồi ở trên ghế: "Chưa ăn cơm, cũng không có khẩu vị.""Vậy chút nữa, em làm cho chị miến chua cay." Hoa Chiêu nói ra."Ừ Ân!" Diệp Thư lập tức cảm giác mình lại có khẩu vị rồi.Cô ấy đặc biệt ưa thích ăn cay, nhưng lại không dám ăn, ăn một lần liền mọc mụn. Dù hiện tại không đi làm, cô ấy cũng không hi vọng trên mặt mình có mấy cái mụn lớn.Nhưng sau vài lần nếm qua bột ớt Hoa Chiêu làm, cô ấy phát hiện trên mặt mình một cái mụn cũng không có mọc, Hoa Chiêu nói đây là cây ớt dại phát triển ở trên núi sau nhà mình, chính mình đưa về trồng đấy.Quả là một cây ớt tiêu tốt!"Bệnh viện bên kia như thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi."Gãy đi một tay, một bên xương quai xanh." Diệp Thư trên mặt tươi cười nói: "Ở trên giường lăn qua lăn lại tìm mẹ, như một kẻ đần chưa dứt sữa.""Cái gì bệnh viện? Tay ai bị gãy rồi?" Trương Quế Lan kỳ quái nói.Diệp Thư cùng Hoa Chiêu liếc nhau, việc này phải nói cho bà ấy biết, dù sao bà ấy cũng ở tại cái ngõ phố bên kia, cái người nhà kia không chừng sẽ đi tìm bà."Hôm nay con cùng chị ấy đi xem cái tạp viện lớn kia, kết quả đụng phải một người đến tìm phiền toái, hắn còn muốn cùng con và chị ấy động thủ, bị chúng con đánh." Hoa Chiêu hời hợt nói."Nha." Phản ứng của Trương Quế Lan lại quá bình thản so với Diệp Thư tưởng tượng.Bởi vì Trương Quế Lan biết rõ khí lực lớn của Hoa Chiêu, ở nhà lúc làm việc nhà nông, con bé không cẩn thận sẽ bộc lộ khả năng.Mấy con trâu điên nhà Hoa Sơn, con bé tát một cái, làm cho bọn hắn dậy không nổi. Người ở thủ đô, đoán chừng cũng là người bình thường, không giỏi đánh nhau."Đánh gãy xương nha? Vậy không mau đến xem một chút?" Bà còn cảm thấy thật đáng thương cho người đàn ông chưa thấy mặt kia.Hoa Chiêu nói chuyện quá tùy ý rồi, bà cho rằng tìm phiền toái, chính là miệng nói xằng bậy.Diệp Thư kể lại cho bà ấy biết rõ cái người đàn ông kia đáng giận như thế nào, bất kể Hoa Chiêu hiện tại không sao, vẫn nói với Trương Quế Lan tình hình thực tế.Trương Quế Lan lập tức ném bông ngô trong tay: "Mẹ đi tìm hắn tính sổ!" Bà chỉ hận chính mình không có khí lực lớn như Hoa Chiêu, bằng không thì bà sẽ bẻ gãy luôn cánh tay khác của hắn!



Bạn cần đăng nhập để bình luận