Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1397 - Hổ.



Chương 1397 - Hổ.



Chương 1397: Hổ.Bên kia, Hoa Nhị Ngưu và Hoa Thụ, Hoa Sinh vọt tới chỗ Vân Phi và ba đứa nhỏ."Ah!! "Ba đứa nhỏ hét lên bỏ chạy.Giọng vừa kích động lại hưng phấn, giống như bình thường hay chơi trò đại bàng bắt gà con...."Nghiêm túc một chút! Đây là bắt cóc đấy!" Tiểu Thận Hành dành thời gian quay đầu giáo huấn."Bắt không được, không bắt được." Thiên Kim vừa chạy vừa hưng phấn hô.Cái miệng nhỏ nhắn kia cũng cười vui vẻ như đang chơi trò chơi."Nào, đến đây, bắt tôi! "Vân Đằng còn quay đầu vẫy tay với Hoa Thụ, sau đó mới tiếp tục chạy.Tu Viễn không nói gì, chỉ quay đầu lại làm mặt quỷ với Hoa Sinh.Ba đứa chạy theo ba hướng.Nhờ bình thường được chuyên môn huấn luyện thân thủ, lại đặc biệt thích chơi trò chơi kích thích như diều hâu bắt gà con, nên tốc độ rất nhanh.Người bình thường thật sự không bắt được.Có thể trị được bọn chúng chỉ có Tiểu Thận Hành và Diệp Thâm.Hoa Nhị Ngưu cũng biết là không đuổi kịp được rồi, hắn nhất thời sửng sốt, nhìn Vân Phi đứng tại chỗ, trên mặt biểu lộ "Vì sao mày không chạy".Vân Phi ra hiệu với hắn, bảo hắn đuổi theo Thiên Kim.Cô nhóc kia không ai đuổi theo, đang mất hứng.Cao Bắc chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng, mấy người này, có phải đầu óc không bình thường không?Hay là nói, hình thức chung sống của gia đình bọn họ chính là như vậy?Những người này nhìn hung thần ác sát, kỳ thật đều tâm địa thiện lương... Thiện lương cái quỷ!Hắn gian nan bò qua, kiểm tra vết thương của anh trai và hai em họ.Trên đầu em họ đã nổi lên một cái bánh bao lớn!Tiểu Thận Hành đột nhiên quay đầu lại, một cước đá Hoa Tam Ngưu, nói với Vân Phi: "Anh cả, cứ như vậy sao được? Cũng không thể thật sự để cho bọn hắn bắt được ba em út.”Vân Phi lại nói: "Sao không thể? "“Đừng chạy nữa.” Hắn nói với mấy đứa Thiên Kim.Ba đứa nhóc đang hưng phấn không tình nguyện mà dừng lại.Hoa Thụ và Hoa Sinh rất bất ngờ, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bắt người.Hoa Thụ xách cánh tay Vân Đằng đi thêm vài bước, còn nắm chặt Thiên Kim trong tay."Được rồi.” Vân Phi nói với Hoa Nhị Ngưu: "Các người muốn làm gì?"Hoa Nhị Ngưu thật sự có chút ngẩn người.Người đã bắt được, còn lại mấy đứa không bắt được cũng không chạy.Hai người bị bọn hắn xem nhẹ, một người tiếp tục vẽ tranh, một người tiếp tục ngồi trên bãi cỏ đan vòng hoa, tựa như không nhìn thấy trò khôi hài vừa rồi.Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu, có phải đều không bình thường không....."Nhanh lên! Đừng lề mề nữa, các người đang làm cái quái gì vậy?” Tiểu Thận Hành không kiên nhẫn hỏi."Chúng tao muốn, bọn mày đi cùng chúng tao một chuyến.” Hoa Nhị Ngưu nói."Đi đâu?" Vân Phi hỏi."Đi..." Sau núi có một sơn động, rất bí mật, trong thôn không phải ai cũng biết, biết cũng không thèm để ý, chỉ là sơn động mà thôi.Bọn hắn ban đầu tính sẽ mang mấy đứa nhóc này qua đó, sau đó phái người đòi tiền Hoa Chiêu, lấy được tiền sẽ cao chạy xa bay, về phần mấy đứa nhỏ này....Chuyện phía sau không cần nghĩ nhiều như vậy, hoàn thành xong chuyện phía trước là tốt rồi.Vốn bọn hắn cũng không nghĩ tới bà Hoa có thể lừa gạt bảy người một lúc, bọn hắn cho rằng bà ta chỉ có thể lừa gạt được mấy đứa nhỏ.Đứa lớn không dễ lừa gạt.Con của Hoa Chiêu, bắt được một hai người, đoán chừng đã đủ dùng rồi.Không nghĩ tới bảy đứa đều tới, còn mang theo bốn cái đuôi, bọn hắn không đủ người rồi.Bây giờ để cho bọn chúng tự mình đi theo bọn hắn?Hoa Nhị Ngưu đột nhiên nghĩ ra nói: "Ngoan ngoãn đi theo chúng tao! Nếu không tao sẽ giết chết một đứa trong số chúng!”Hắn chỉ vào ba đứa nhỏ nói."Như vậy còn được.” Tiểu Thận Hành hài lòng nói: "Ông làm cho tôi xem chút."Hoa Nhị Ngưu.....Mấy đứa nhỏ nhà Hoa Chiêu này có phải là anh em bất hòa không? Thằng nhóc này muốn mượn dao giết người? Loại bỏ mấy em trai em gái này?Tàn nhẫn hơn cả bọn hắn!Hoa Nhị Ngưu không tin một đứa nhỏ lại độc ác như vậy, hắn chỉ cho là Tiểu Thận Hành không tin."Làm cho hắn xem!" Hoa Nhị Ngưu nói với Hoa Sinh.Hoa Sinh tát về phía Tu Viễn.Một cái tát này nếu đánh trúng, Tu Viễn không chết cũng sẽ ngất.Lần này là đủ rồi.Tiểu Thận Hành vọt tới giống như một cơn gió, thằng nhóc vốn cách không xa, trong nháy mắt đã tới.Giây tiếp theo, Hoa Sinh bay ra ngoài.Tiểu Thận Hành muốn thừa thắng xông lên, trong rừng cây đột nhiên truyền đến một tiếng hổ gào.Thanh âm trầm thấp, giống như sấm rền ở chân trời, làm cho cả người Hoa Nhị Ngưu run lên, xoay người vọt tới chỗ Cẩm Văn đang vẽ tranh bên bờ sông.Muốn chạy, cũng phải bắt đi một người.Nhưng chân hắn vừa nhấc lên đã bị vấp phải cỏ dại, ngã mạnh xuống đất.Đây là núi, khắp mọi nơi đều là đá, dưới cỏ dại cũng là đá.Hoa Nhị Ngưu đầu đập vào một tảng đá, ngất ngay tại chỗ.Một con hổ Đông Bắc đã lao ra khỏi rừng và đi thẳng đến Hoa Thụ.Hoa Thụ sợ tới mức chân mềm nhũn, hét cũng không hét được.Hắn ném hai đứa trẻ trong tay mình và bỏ chạy.Con hổ đuổi theo không rời, nhưng tốc độ không nhanh, không vồ vào người hắn, mà chỉ đuổi theo phía sau hắn.Ba đứa nhỏ hưng phấn đến nỗi chỉ vào con hổ và hét lên: "Con hổ lớn!""Lớn hơn ở trong sở thú!""Còn béo hơn!"“Nó có muốn ăn thịt người không?"“Như vậy có phải không tốt lắm?"Vân Phi không nói gì nhìn ba đứa em, cảm thấy bọn chúng thật sự thiếu rèn luyện.Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con hổ hoang dã... Cũng không sợ hãi.Quên đi."Chúng ta đi thôi.” Vân Phi nói."Em vẫn chưa vẽ xong.” Cẩm Văn nói."Vậy thì vẽ thêm một chút nữa.” Vân Phi nói.Sau đó Cẩm Văn tiếp tục vẽ.Vòng hoa của Thúy Vi đã được bện lại, gọi Thiên Kim tới đeo cho con bé.Sau đó tiếp tục bện, tiếp theo cô bé định làm cho Tiểu Thận Hành, bộ dạng mất hứng của thằng bé càng đẹp hơn.Cao Bắc bị động tác của mấy người làm cho sửng sốt.Đó là một con hổ! Không phải là mèo hoang!Còn nữa, mấy người trên mặt đất này, đã chết rồi sao?Hoa Nhị Ngưu hôn mê bất tỉnh, Hoa Tam Ngưu sau khi bị đá một cước đã nằm trên đất, kêu cũng không kêu ra tiếng, nhưng thân thể đang run rẩy, hắn nhìn thấy, khẳng định không chết.Người lúc trước bị Tiểu Thận Hành đá bay kia, nằm ở đó không nhúc nhích, hắn cũng không biết thế nào rồi.Điều này, điều này."Chúng ta đi thôi! Lát nữa con hổ sẽ quay lại thì sao?" Cao Bắc vừa gọi vừa đẩy anh trai và em họ, muốn đánh thức bọn họ dậy."Đừng lắc mạnh họ.”Vân Phi đến nói, vừa rồi hắn đã tính toán lực đánh, mấy người không đến mức bị thương đầu óc, bằng không hắn đã sớm ra tay.Tay Vân Phi đặt lên đầu Cao Nam, xoa xoa vài cái, Cao Nam lập tức tỉnh lại.Sau đó, hai đứa trẻ khác.Vân Phi lấy ra 4 viên kẹo từ trong túi, mỗi người một viên."Ăn đi, giảm đau.” Vân Phi nói.Ba đứa nhỏ đang chóng mặt đau đầu còn chưa kịp phản ứng, nghe lời cầm tới ăn.Sau đó lập tức có tác dụng, chỉ cảm thấy trên đầu mát mẻ, không đau nữa.Đây là kẹo Hoa Chiêu đặc biệt chuẩn bị cho mấy đứa con của mình, dược hiệu đương nhiên tốt."Vừa rồi hình như em bị người ta đánh ngất xỉu?” Cao Nam vuốt đầu nhìn xung quanh.Cao Bắc ăn kẹo, đầu không đau nữa, lập tức nói: "Đi nhanh! Có một con hổ! Còn có những kẻ xấu!"Hắn quay đầu khuyên Vân Phi, hiện tại còn vẽ tranh gì nữa, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!Mấy người xấu này tỉnh lại thì làm sao bây giờ? Còn con hổ nữa?"Không sao đâu.” Vân Phi nói xong nhìn thoáng qua rừng cây, mấy vệ sĩ đi ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận