Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1378 - Dám Làm Dám Chịu.



Chương 1378 - Dám Làm Dám Chịu.



Chương 1378: Dám Làm Dám Chịu.Hoa Chiêu đang ăn cơm, đầu cũng không ngẩng lên, mà nói với Tiểu Thận Hành: "Con đi, con đánh người được, con kết thúc."“Dạ." Tiểu Thận Hành buông chén cơm xuống liền đứng lên đi ra ngoài.Người nào làm thì người đó chịu, dám làm thì dám chịu, từ trước đến nay mẹ luôn dạy nó như vậy.Hoa Chiêu nháy mắt với mấy vệ sĩ, mấy người lập tức đi theo phía sau Tiểu Thận Hành, làm chỗ dựa cho hắn.Hoa Chiêu không có ý để bọn họ làm chỗ dựa, cô sợ một nhà Hoa Đại Ngưu bị Tiểu Thận Hành đá hỏng...Tên nhóc này, đừng nhìn bộ dạng đáng yêu, tính tình rất nóng nảy, có thể động thủ tuyệt đối không nói chuyện.Người khác vừa nhấc ngón tay lên, chân nó liền tới."Người là tôi đá, không liên quan đến mẹ tôi, có chuyện gì các người nói với tôi." Tiểu Thận Hành nói.Mọi người ngẩn người.Tiểu hài tử đáng yêu này, có thể đá một người lớn thành như vậy?"Hoa Chiêu! Cô thật có tiền đồ! Lại để cho một đứa nhỏ đi ra chịu tội! Cô nghĩ cô có thể trốn thoát sao? Không có cửa! Tôi sẽ kiện cô!” Hoa Đại Ngưu hô to."Đi nhanh." Hoa Chiêu ngồi ở trong sân, phất phất tay với hắn."Nếu không đi đồn cảnh sát cũng tan tầm, ông còn phải đợi đến ngày mai." Hoa Chiêu nói.Bộ dáng không sợ hãi này của cô đặc biệt khiến người ta tức giận."Cô nghĩ tôi không dám sao? Đi thì đi! "Hoa Đại Ngưu vội vàng gọi người, đi mượn xe bò.Chuyện tố cáo Hoa Chiêu không vội, trước tiên khám bệnh cho Hoa Long quan trọng hơn.Vết thương ở nơi đó, còn chảy máu, hiện tại Hoa Long đã đau đến không thể nói chuyện, vừa đoán đã biết rất nghiêm trọng.Hai vợ chồng Hoa Đại Ngưu đau lòng muốn chết."Mau lấy tiền cho con trai tôi khám bệnh!" Vợ Hoa Đại Ngưu hét lên với Tiểu Thận Hành.Nếu hắn thừa nhận cũng tốt, mặc kệ có phải là hắn đá hay không, dù sao cũng là con cái nhà Hoa Chiêu, cô ta phải bồi thường tiền!"Lấy cho ông ta 1000 đồng." Hoa Chiêu nói.Phương Hải Tinh lập tức trở về phòng lục lọi hành lý, lấy ra 1000 đồng đưa cho vợ Hoa Đại Ngưu.Nhìn Hoa Long trên đất, cô ấy còn liếc hắn một cái.Lúc trước cô ấy ở trong phòng nấu cơm, mấy người Hoa Chiêu nói chuyện cô ấy nghe được rõ ràng, cũng nghe ra chuyện gì xảy ra.Thật sự là một nhà súc sinh!Nhìn thấy Hoa Chiêu đưa một ngàn, ánh mắt cả nhà Hoa Sơn đều sáng lên.Vợ Đại Ngưu vội vàng nhận tiền, lại nói: "1000 làm sao đủ! Bây giờ làm một ca phẫu thuật rất tốn kém! Sao lại không được tám ngàn một vạn?”Thật ra bà ta cũng không biết, bà ta cũng chưa từng phẫu thuật!"Phẫu thuật cũng không biết có được hay không, chẳng may không tốt để lại bệnh căn, đây chính là chuyện cả đời! Cô phải bồi thường cho chúng tôi, 1 vạn!” Vợ Đại Ngưu nói."Nếu bà cứ dây dưa, hắn thật sự trị không được." Hoa Chiêu nói.Tiểu Thận Hành đột nhiên nói: "Không có việc gì, tuyệt đối trị không được."Hoa Chiêu.....Không được, không thể dạy con quá thật, nên nói dối vẫn phải nói dối, quay đầu cô phải dạy dỗ Tiểu Thận Hành thật tốt.Có lời này của nó, gia đình Hoa Đại Ngưu càng hợp tình hợp lý hơn: "Mau lấy cho tôi 1 vạn khám bệnh!”Tiểu Thận Hành cũng biết nói sai, bọn họ không đi, thật phiền phức.Nó vẫn chưa ăn no đây này.Nó quay đi, không để ý tới bọn hắn nữa.Điều này kích thích gia đình Hoa Sơn.Không đưa tiền, đừng nghĩ đến việc đi!Bọn hắn chờ hơn mười năm, rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội phát tài trở mình!“Lên!” Hoa Đại Ngưu ra lệnh một tiếng.Hoa Hổ Hoa Báo cũng không cần thương lượng, ăn ý xông về phía trước, nhào về phía Tiểu Thận Hành.Bắt thằng nhóc này, không lo Hoa Chiêu không đưa tiền!Mấy tên bảo tiêu mắt thấy không tốt, liền muốn đi ngăn người.Nhưng tốc độ của bọn họ không nhanh như Tiểu Thận Hành.Tất cả mọi người liền thấy bóng dáng nhỏ vừa mới chậm rãi trở về biến mất, chỉ còn thấy một chuỗi tàn ảnh.Trong nháy mắt, hai anh em Hoa Hổ Hoa Báo đã bay ra ngoài.Hai tiếng "rầm rầm" nện trên mặt đất, bất động.Mẹ nói, nó không thể chủ động ra tay, nhưng một khi người khác động thủ trước, nó có thể đánh lại."Mẹ, lần này không đá hỏng, chỉ là đá ngất xỉu." Nó vui vẻ nói.Đá gãy vỡ thuộc về trọng thương, lúc trước mẹ đã dặn dò không cho phép.Đá ngất xỉu thì không sao.Thằng bé đã nghe cuộc trò chuyện trong phòng trước đó, nhưng không hiểu.Nếu như là mười năm sau, nó hiểu chuyện rồi, vậy ước mong của Mã Thu Bình đã thành hiện thực.Đáng tiếc nó không hiểu ~Mã Thu Bình quả nhiên rất thất vọng.....Cả nhà Hoa Sơn đều sửng sốt.Thôn dân phía sau xem náo nhiệt cũng sửng sốt.Một đứa trẻ lại lợi hại như vậy sao?Long Hổ Báo nhà Hoa Đại Ngưu, tráng kiện như trâu bò, mấy người cùng đánh mới có thể ngang tài với bọn họ.Kết quả là bị một đứa trẻ dễ dàng đá bay.Nói Hoa Long kia là hắn đá, không chừng là thật, thật sự không phải Hoa Chiêu đưa một đứa nhỏ ra ngoài nhận tội thay.Có người mơ hồ nhớ tới, năm đó khí lực của Hoa Chiêu rất lớn, lớn đến nỗi đám trâu nhà Hoa Sơn này cũng không dám tìm cô gây phiền toái.Đứa nhỏ này kế thừa bản lĩnh của mẹ ah, vậy cũng không có gì kỳ quái.Ừm, cũng kế thừa sự hung hăng càn quấy của Hoa Chiêu.Tiểu Thận Hành vỗ vỗ tay, tiếp tục xoay người trở về ăn cơm.Lúc này không ai dám ngăn cản.Ánh mắt Hoa Đại Ngưu lóe lên, cắn răng nói: "Đi! Kéo ba người bọn chúng đến bệnh viện!”Vừa lúc xe bò đến, cả nhà bận rộn một lát, vội vàng rời đi.Dân làng lúc này mới vào viện của Mã gia, nói chuyện với Hoa Chiêu.Hoa Chiêu và Hoa Cường đã vội vàng ăn cơm xong, cùng mọi người ôn chuyện.Nói xong, đề tài liền đến điểm mấu chốt."Hoa Chiêu à, cháu xem, hạt giống hướng dương của cháu, hiện tại còn không?" Triệu Lương Tài hỏi.Hoa Chiêu không trực tiếp trả lời, mà nói: "Cháu không trồng hạt hướng dương nhiều năm rồi, không chú ý đến phương diện này, trở về cháu sẽ hỏi người bán hạt giống của cháu trước đó.”Một nhà thím Mã gặp phải cảnh ngộ này, có thể thấy rõ, thân là tiểu đội trưởng của thôn Kháo Sơn, Triệu Lương Tài không có chút tác dụng nào, cô có chút giận chó đánh mèo.Nếu hắn thật sự muốn quản, luôn có thể có chút tác dụng, ví dụ như, kịp thời xuất hiện, kịp thời can ngăn.Triệu Lương Tài biết nhìn sắc mặt, Hoa Chiêu cũng không giấu diếm, rất nhiều người nhìn đều hiểu.Trên mặt mọi người lập tức xấu hổ.Ngược lại thím Mã mở miệng giải thích cho mọi người: "Không thể trách mọi người, đây cũng là chuyện nhà thím, bọn họ không tiện xen vào, xen vào, buổi tối người một nhà Hoa Sơn sẽ đi đập cửa kính, đánh người, ai cũng không chịu nổi bọn họ giày vò."Thím còn phải cảm ơn mọi người, nhà thím mấy lần không có cơm ăn, đều có người cho thím mượn lương thực, hiện tại thím còn chưa trả xong.”"Còn có ba đứa nhỏ nhà thím, đi nhà ai cũng có thể ăn một miếng cơm, thím thật sự cảm ơn mọi người." Thím Mã nói xong bắt đầu lau nước mắt.Bằng không với tiết tấu mỗi lần có lương thực lại bị cướp đi hơn phân nửa, bà thật sự không nuôi nổi bọn nhỏ.Ba đứa nhỏ này quá đáng thương, chỉ ăn ngũ cốc thô lại không có dinh dưỡng, bà nhịn không được lấy lương thực đổi trứng gà.Gia đình ngày càng nghèo, nghèo đến mức không đủ ăn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận