Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1152 - Có Thể Xảy Ra Chuyện Gì.



Chương 1152 - Có Thể Xảy Ra Chuyện Gì.



Chương 1152: Có Thể Xảy Ra Chuyện Gì."Vẫn không nên." Miêu Phương khuyên: "Miêu Hồng có chồng có con, chuyện ồn ào, nhà chồng bên kia hổ thẹn, sẽ ly tâm với chúng ta, mất quá nhiều.”Mỗi một con rể Miêu gia đều tỉ mỉ lựa chọn, mỗi một người con Miêu gia đều được tỉ mỉ bồi dưỡng, mất đi quá đáng tiếc.Miêu Miêu thì khác, cô ta bị bệnh thần kinh, chưa lập gia đình.Vốn cho rằng nuôi không công rồi.Hiện tại rốt cục cũng phát hiện một nơi để cô ta cống hiến cho Miêu gia."Hơn nữa lúc trước đã nói xong, nó cũng đồng ý, hiện tại đổi thành Miêu Hồng, không chừng nó sẽ phát điên." Miêu Phương nói.Cùng Diệp Thâm "Cùng sinh cùng tử" chuyện tốt ấy tất nhiên là của cô ta đấy, làm sao cô ta có thể tặng cho Miêu Hồng?Nếu Miêu Hồng "Đoạt" với cô ta, cô ta sẽ liều mạng với Miêu Hồng.Đến lúc đó người một nhà náo loạn sẽ bị chê cười.Miêu Anh Hoa gật đầu, truyền xuống một mã số.Chỉ thị được truyền đạt xuống từng lớp từng lớp....Miêu Lan Chi trở về nhà, bật khóc nức nở.Hoa Chiêu không nói gì, chỉ ở bên cạnh yên lặng đưa giấy, đưa nước, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại.Chờ bà ấy tự mình bình tĩnh lại thì tốt rồi.Miêu Lan Chi bình tĩnh lại rất nhanh, khóc không đến nửa giờ bà đã không khóc được nữa rồi.Dù sao người cha kia, trong lòng bà đã "Chết đi" rất lâu rồi.Năm nay mới vừa vặn "Hồi sinh".Sau khi gặp mặt cũng biết ông ta sắp không được, có chuẩn bị tâm lý từ trước.Nỗi buồn đã được pha loãng bởi thời gian.Đột nhiên, Miêu Lan Chi dừng khóc, lỗ tai dựng lên: "Hình như mẹ nghe thấy Điềm Điềm khóc, con mau đi xem thằng bé một chút! Ai nha đi cả buổi như vậy, đói chết bảo bối của mẹ rồi! Con nhanh đi cho thằng bé ăn."Hoa Chiêu thấy trạng thái tinh thần của bà ấy kỳ thật cũng không tệ lắm.Vốn còn chút ít bi thương cũng đã bị tính toán của người Miêu gia làm phai nhạt, biến thành phẫn nộ."Con đi xem thằng bé." Hoa Chiêu đứng dậy đi ra ngoài, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, rồi ôm tiểu Thận đi tìm Miêu Lan Chi.Tiểu Thận đã vài ngày không gặp bà nội rồi, đột nhiên trông thấy bà ấy liền sửng sốt một chút, sau đó há mồm bắt đầu khóc.Vừa khóc vừa giơ tay về phía bà, để cho bà ôm.Đây là nhớ bà nên khóc rồi.Tim Miêu Lan Chi lập tức tan chảy."Ai ôi!!! Ai ôi!!! Tâm can bảo bối" Cũng nhanh chóng thay quần áo đem tiểu Thận ôm đến trong ngực, vừa hôn lại dỗ dành.Tiểu gia hỏa mừng rỡ cạc cạc đấy.Miêu Lan Chi lập tức cảm thấy phiền não gì cũng không còn.Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ai cũng có ngày đó, chẳng qua là cha đi sớm, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gặp lại.Hơn nữa, ba ba chưa hẳn đã muốn gặp bà.Ông ấy đến chết cũng nghĩ đến người Miêu gia, mà bà chẳng qua chỉ là công cụ của người Miêu gia, mà công cụ này lại không dễ dùng.Ông ấy nhìn thấy bà cũng sẽ mắng bà.Cho nên hiện tại cũng không cần bi thương, bà cứ sống tốt cuộc sống của mình là được."Thật ngoan ngoãn, đến đây, gọi bà nội, bà nội~" Miêu Lan Chi đùa giỡn nói chuyện với Tiểu Thận.Thằng bé gần đây luôn lẩm bẩm trong miệng, giống như là muốn nói chuyện, ai thấy cũng muốn dạy nó."Bà nội quá khó." Hoa Chiêu cười nói: "Gọi ba ba, ba ba đơn giản hơn."Ba anh chị em của tiểu tử này, lần đầu tiên mở miệng đều là ba ba.Nhớ tới chuyện này Hoa Chiêu liền chua xót."Ba ba!" Tiểu Thận vậy mà thật sự mở miệng, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng mà gọi một tiếng "Ba ba."Hoa Chiêu. . . . Được, đứa thứ tư cũng vậy!Quá chua rồi!Mẹ thì làm sao vậy? Mẹ không dễ nói sao?"Ba ba thối của con hiện tại còn không biết ở chỗ nào! Cũng không trở về nhà, cũng không gọi điện thoại về nhà, cũng không biết mẹ lo lắng mà!" Hoa Chiêu nói ra."Ba ba!" Tiểu Thận còn gọi thêm một tiếng.Cơ bản có thể xác định thằng bé học xong từ này rồi."Ai ôi!!! Ai ôi!!! Bảo bối của bà nội! Bảy tháng biết gọi người! So với anh chị còn sớm hơn vài ngày, đợi ba ba của cháu trở về sẽ vui vẻ chết rồi!" Miêu Lan Chi cười nói.Bà lại quay đầu nói với Hoa Chiêu: "Con lo lắng cái gì, hắn cùng người ta đi ra ngoài, lại đi trong nước chúng ta, có thể có chuyện gì? Chắc chắn là vì đông người không tiện gọi điện.”Hoa Chiêu không lên tiếng, không tiện gọi cho cô, báo bình an cho Diệp Danh không được sao?Tuy Diệp Danh đang đi công tác...Có lẽ đã báo bình an rồi, Diệp Danh không rảnh nói cho cô biết sao?Nhưng vừa mới rồi rõ ràng còn rảnh nói cho cô biết mà chiếu cố Miêu Lan Chi."Anh cả đi công tác ở đâu vậy ạ?" Hoa Chiêu hỏi."Hắn đi công tác sao? Mẹ cũng không biết." Miêu Lan Chi kinh ngạc nói.Được, mẹ ruột này đến con trai đi công tác ở đâu cũng không biết, vậy cô không biết ông chồng nhà mình đi công tác ở đâu cũng không có gì ngạc nhiên.Đột nhiên thật muốn thời gian trôi thật nhanh, lập tức tiến vào thời đại có điện thoại.Nhưng cúi đầu nhìn tiểu bảo bảo đáng yêu này, hay là thôi đi.Để thời gian trôi chậm một chút, nhìn mấy đứa nhỏ lớn lên, đợi bọn chúng trưởng thành, không thể hôn cũng không thể ôm....Diệp Danh mà các cô vừa mới thảo luận, lúc này đang đi vào trong núi sâu.Ngũ Lạc đang ở bên cạnh hắn."Nếu không ta vẫn đi thôi, nói cho Hoa Chiêu một tiếng..." Chân hắn đang đi về phía trước, nhưng thân thể lại nghiêng về phía sau.Rối rắm muốn chết.Diệp Danh liếc hắn một cái: "Anh phản bội tôi..."Ngũ Lạc biết hắn đang nói đùa, gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi phản bội anh, hiện tại Hoa Chiêu mới là chủ nhân mới của tôi, chủ nhân mới vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại hào phóng, tốt hơn đi theo anh lăn lộn nhiều.”Diệp Danh cười cười, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.Cười nhưng không đến đáy mắt.Trong tháng giêng, tuyết trong núi sâu vẫn chưa tan, nơi nông không qua đầu gối, nơi sâu không qua thắt lưng.Họ được cho là đang đi bộ trên một con đường nhỏ, nhưng qua đêm, tuyết đã lấp đầy con đường nên không thể nhìn thấy dấu vết và dấu chân của bất kỳ con đường nào.Nhưng tình báo nói, Diệp Thâm quả thật đi theo hướng này.Lãnh đạo cùng Diệp Thâm đi công tác sáng nay đã trở về thủ đô, Diệp Danh gặp được.Anh tiến lên chào hỏi, kết quả đối phương nhất thời mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, phan nàn Diệp Thâm vô dụng.Hắn chỉ bị cảm lạnh, yêu cầu Diệp Thâm ra ngoài mua thuốc, và sau đó con đường đột nhiên được sửa chữa nên xe lửa đã rời đi một lần nữa.Chẳng qua chạy không bao lâu liền dừng lại, sau đó lại chạy, đi một chút lại dừng, giày vò mấy ngày.Kết quả Diệp Thâm vẫn không đuổi theo.Hắn cũng không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn phái người đưa tin tức tới đây, hắn bị vây lại ở đâu đó, hoặc là cái gì đó, dù sao cũng không tới được.Lãnh đạo hoài nghi Diệp Thâm biếng nhác, hoặc là bởi vì hắn sai đi mua thuốc, đối với hắn có ý kiến rồi.Thật sự là vàng quý, người Diệp gia bọn họ hiện tại giỏi rồi, sai khiến không được đúng không?Diệp Danh lúc ấy đã cảm thấy không đúng, đây không phải là tác phong của Diệp Thâm.Anh cẩn thận hỏi thăm một lần, điều tra những người truyền tin tức kia.Kết quả người bên cạnh lãnh đạo ấp úng, cũng không nói được gì.Diệp Thâm đều nhờ một người qua đường, đuổi theo xe lửa truyền đạt tin tức.Lãnh đạo lúc ấy chỉ cảm thấy Diệp Thâm cố ý chậm trễ, cũng không nghĩ đến chuyện khác.Thiên hạ này đều là địa bàn của người nhà mình, mình không làm trò, có thể xảy ra chuyện gì đây?



Bạn cần đăng nhập để bình luận