Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1040 - Ép Đến Góc Tường.



Chương 1040 - Ép Đến Góc Tường.



Chương 1040: Ép Đến Góc Tường.Biểu cảm của Hoa Chiêu trong nháy mắt cũng thay đổi.Lạnh lùng mà nhìn Mã Đại Cáp.Mã Đại Cáp cũng đột ngột cảm thấy người trước mặt thay đổi, ngũ quan xinh đẹp không còn hấp dẫn ánh mắt người khác nữa, ông ta chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen thâm thúy.Lòng Mã Đại Cáp không hiểu sao trầm xuống, như thể rơi xuống một vực thẳm vô tận.Dường như ông ta đã nói sai, ông ta không nên đe dọa cô đấy.Nhưng. . . Đây chính là kế hoạch ban đầu của ông ta ah, nói ra có cái gì sợ hãi sao? Một người phụ nữ chỉ biết sinh con mà thôi. . .Mã Đại Cáp điên cuồng tự an ủi mình, nhưng nhìn lấy cặp mắt kia, trong lòng của hắn nhưng lại càng ngày càng không chắc."Tô Hằng đáng giá như vậy nha." Hoa Chiêu nói xong, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Mã Thiên Minh.Nghe nói Mã Đại Cáp luôn không có một công tác đứng đắn nào, từ nhỏ đến già đều là ở bên ngoài lăn lộn đấy, ngay từ đầu còn dựa vào mấy người anh trai tiếp tế, về sau cũng tích lũy được chút ít tiền.Sau khi mở cửa, lợi dụng số tiền này cùng các anh trai chiếu cố, thoáng cái cũng có thể lộ diện rồi.Tóm lại ông ta chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ, căn bản không có tư cách biết được Tô Hằng.Vậy chính là Mã Thiên Minh phá hư quy củ, nói cho ông ta biết đ rồi.Mã Thiên Minh vẫn ngồi ở chỗ kia như tượng gỗ, không cùng Hoa Chiêu đối mặt."Tin tức bán thế nào? Mau nói cho tôi biết." Hoa Chiêu cảm thấy rất hứng thú nói."Ai nha, chẳng lẽ cô muốn tự mình bán đầu người đàn ông của cô?" Mã Đại Cáp vui đùa nói."Đương nhiên không phải." Hoa Chiêu cười nói: "Tất nhiên là ai mua, sẽ đi thu đầu người đó.""Ha ha a. . . Cô thật biết nói giỡn. . ."Nhưng càng nói, giọng Mã Đại Cáp càng thấp.Ông ta tự nhận là có vài phần biết nhìn người, ánh mắt Hoa Chiêu, thực sự không phải nói giỡn.Diệp gia, không có năng lực này ah. . . .Được rồi, chuyện này vẫn phải xem lại một chút."Điều kiện của tôi cô hãy nghĩ lại một chút xem, mọi người cùng nhau làm, cùng nhau phát triển, chuyện tốt cỡ nào, làm gì phải khiến cho cả hai bên đền tổn thất đâu này?"Nói xong không đợi Hoa Chiêu trả lời, đứng lên vỗ mông đi nha.Mã Thiên Minh trầm mặc theo sát phía sau.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt nặng nề.Lúc bọn họ đi ra khỏi cửa, trên cửa đột nhiên hiện lên một đoạn dây leo, một đoá hoa nở rộ, rải đi một ít bụi phấn li ti rơi xuống trên người hai người kia.Đây là thứ mà Hoa Chiêu đã giấu trước trong nụ hoa này, hạt giống của cây khác, đề phòng trường hợp khẩn cấp.Loại nụ hoa này cô chuẩn bị rất nhiều, hạt giống giấu ở bên trong không giống nhau.Loại rơi xuống hai cha con Mã gia, là hạt giống dùng để truy lùng.Không giống loại hạt giống đã cho Diệp Thâm, trong vòng 500 dặm đều có thể cảm ứng được.Loại này nhỏ hơn cả hạt mè, phạm vi cảm ứng cũng nhỏ, chỉ tầm 50 dặm.Bọn hắn nếu như không ra khỏi thủ đô vậy thì đủ rồi.Vậy, không thể để cho bọn hắn đi ra ngoài rồi.Diệp Thâm không ở nhà, Hoa Chiêu lập tức gọi điện thoại tới cho Diệp Danh về nhà để thương lượng chuyện quan trọng.Hoa Chiêu chưa từng vì "Chuyện quan trọng " mà tìm anh.Diệp Danh để điện thoại xuống liền chạy tới."Làm sao vậy?" Vừa vào cửa đã hỏi."Diệp Thâm đi đâu rồi? Có thể tìm anh ấy trở về không?" Hoa Chiêu hỏi.Chuyện này liên quan đến Diệp Thâm, phải hỏi ý kiến của anh ấy."Anh hỏi một chút." Diệp Danh ngồi xuống bắt đầu gọi điện thoại, kết quả lại tìm không thấy Diệp Thâm.Gấp đến độ Hoa Chiêu đã muốn vỗ bàn."Chuyện gì vậy? Trước nói cho anh nghe một chút?" Diệp Danh hỏi.Hoa Chiêu gật đầu, đem chuyện Mã Đại Cáp uy hiếp nói qua.Ánh mắt Diệp Danh lập tức trở nên sắc bén."Mã Thiên Minh, quả nhiên đã biến thành chó dữ.""Làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi."Đương nhiên là để cho hắn vĩnh viễn câm miệng." Diệp Danh nói.Hoa Chiêu yên tâm, cô cũng nghĩ như vậy. . . . .Nhưng là. . . . Làm loại chuyện này nếu bị người ta phát hiện..., Diệp gia sẽ không còn tương lai nữa rồi."Cho nên chúng ta phải nghĩ một phương pháp thích hợp để xử lý." Diệp Danh cau mày nói.Phải hợp lý đấy, lại để cho một người biến mất. Chuyện này rất khó.Anh nhất thời chưa nghĩ ra được."Hơn nữa động tác phải nhanh, ai biết bọn hắn hiện tại đang làm gì, có phải là đã đem tin tức đưa ra ngoài không." Diệp Danh nói xong liền gọi Lưu Minh cùng Chu Binh, để cho hai người đi theo dõi cha con Mã gia.Ngẫm lại vẫn lo lắng, anh lại gọi điện thoại cho Ngũ Lạc qua, để hắn gác mọi việc đang làm xuống, hiện tại toàn lực giám sát người Mã gia.Ai biết Mã Thiên Minh còn đem chuyện này nói cho ai!Ngũ Lạc không biết tại sao phải nhìn chằm chằm vào Mã gia, nhưng theo chân Diệp Danh đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ thận trọng này của Diệp Danh, cho nên hắn cũng cực kỳ thận trọng, tự mình đi nhìn chằm chằm vào Mã Thiên Minh.Ngũ Lạc vừa đi, Diệp Thâm đã trở về rồi.Hiếm khi thấy anh trở về vào ban ngày, Hoa Chiêu lập tức gọi anh vào phòng, nói cho anh biết chuyện Mã gia.Diệp Thâm nghe xong đứng yên tại chỗ, bất động không nói, ánh mắt có chút trầm tư."Làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi."Có lẽ, không cần chúng ta làm cái gì. . . Ít nhất không cần trực tiếp làm." Diệp Thâm nói ra."Có ý gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thâm lại không giải thích, mà chỉ nói: "Nói cho Diêu gia, để cho bọn hắn ra tay nhanh hơn, ép sát Đào gia, bên này, buổi tối chúng ta đi ra ngoài một chuyến."Anh nhìn Hoa Chiêu nói.Hoa Chiêu cũng không quan tâm anh buổi tối muốn làm gì, chỉ gật gật đầu."Anh thì sao?" Diệp Danh hỏi."Anh đương nhiên là ở lại trông bọn nhỏ." Hai người đồng thời nói.Bọn họ cùng đi ra ngoài rồi, ai trông bọn nhỏ?Diệp Danh cười, việc này anh rất thích.Tối nay, bốn bảo bảo đều là của anh đấy!"Mau đi đi, không có chuyện gì nữa tối nay trở về lại nói sau. Nếu không trở lại anh sẽ trông bọn nhỏ." Anh phất tay đuổi người.Nhìn biểu cảm của Diệp Thâm, hẳn là có manh mối rồi, vậy anh an tâm.Diệp Thâm nhìn sắc trời bên ngoài, nói với Hoa Chiêu: "Đi thay quần áo, mặc đồ thể thao màu đen."Màu đen vận động. . . .Hoa Chiêu nhìn anh, bọn họ sắp đi làm chuyện xấu phải không?Rất thích!Cô vội vàng trở về phòng thay quần áo, cùng Diệp Thâm lái xe đi ra ngoài.Ô tô chạy một mạch đến đường vành đai 3, Diệp Thâm dừng xe bên ngoài một cái thôn.Hiện tại vành đai ba hầu hết chỉ có đồng ruộng bao quanh, chẳng trách những người già ở thủ đô cảm thấy người ở vành đai một và hai mới được tính là người phủ đô."Đây là đâu?" Hoa Chiêu hỏi."Nhà một người chú bên vợ của Mã Đại Cáp." Diệp Thâm nói.Hoa Chiêu. . . ."Sao anh đến nhà chú bên vợ của ông ta ở đâu cũng biết vậy? Chúng ta tới đây làm gì?"Diệp Thâm cười cười.Những thông tin Diệp Danh biết anh cũng biết, thậm chí những gì Diệp Danh không biết anh cũng biết đấy.Chỉ có điều anh cùng Diệp Danh phân công công tác, anh căn bản không dùng những thông tin này.Hiếm khi hôm nay phải dùng tới rồi."Người chú bên vợ này của ông ta không có con cái, sớm đã không còn, trước khi chết đem căn nhà này cho Mã Đại Cáp, bởi vì là căn nhà này đã cũ nát, người chú ý cũng không nhiều lắm, bất quá anh đoán, số tiền Mã Đại Cáp kiếm được những năm này đều giấu ở đây."Diệp Thâm nói: "Chúng ta sẽ đem ông ta ép đến góc tường."



Bạn cần đăng nhập để bình luận