Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 713 - Thuốc Đặc Trị.



Chương 713 - Thuốc Đặc Trị.



Chương 713: Thuốc Đặc Trị."Có ý gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diêu Lâm lại không trả lời, mà là hỏi cô "Cô gái nhỏ, cô không phải người địa phương sao? Tôi chưa nghe nói về cô."Ông lại nhìn không chuyển mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Chiêu, vẻ mặt phức tạp.Ông ở thành phố này sinh sống hơn nửa đời người, cộng đồng người Hoa nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhà ai nếu nuôi được cô con gái xinh đẹp như vậy, đã sớm nổi danh rồi."Cháu xác thực không phải là người địa phương, mà chỉ tới đây du lịch." Hoa Chiêu nói ra.Diêu Lâm thở dài, đi đâu du lịch không tốt, lại tới đây.Lúc nào đến không tốt, hết lần này tới lần khác lại vào chính lúc này, còn tới tham gia hội chợ đấu giá lần này.Có lẽ đây chính là số mệnh.Đồ của chị cuối cùng lại rơi vào tay một cô bé trông rất giống chị ấy."Nếu là đến du lịch, các cháu hiện tại ở đâu?" Diêu Lâm nhìn mấy người sau lưng Hoa Chiêu, lại nhìn một chút mấy đứa nhỏ trong tay bọn họ.Hai đứa bé hơn hai tuổi, một đứa bé mấy tháng tuổi.Đây là lần đầu tiên ông gặp một người mang theo một đứa trẻ nhỏ đến hội đấu giá như vậy.3 em bé nằm trong tay 3 người, ngoan ngoãn nhìn Diêu Lâm với đôi mắt to tròn ngây thơ.Lúc trước khi đang tham gia cuộc đấu giá, bọn nhỏ cũng rất ngoan ngoãn, không khóc hay làm loạn, chỉ mở to mắt nhìn xung quanh.Bọn chúng rất thích đi ra ngoài, thích nhìn thế giới bên ngoài.Diêu Lâm đã lâu không để ý đến những sinh vật như trẻ con này rồi, bây giờ nhìn chúng, ông thực sự cảm thấy rất đáng yêu.Đặc biệt là trong đó có một bé gái, cùng ảnh chụp chị gái khi còn bé rất giống nhau."Chúng cháu ở khách sạn." Hoa Chiêu nói ra.Sau khi hạ cánh bọn họ tìm khách sạn, hiện tại hai người bảo mẫu cùng những người vệ sĩ khác có lẽ đang nghỉ ngơi.Diêu Lâm sờ lên túi, đột nhiên muốn cho mấy đứa bé một chút lễ gặp mặt, nhưng cái gì cũng không có.Ngoại trừ tờ chi phiếu Hoa Chiêu đưa, chỉ còn lại có một chút tiền lẻ.Hiện tại Diêu gia, không thể so với ngày xưa rồi.Ông thở dài, nói với Hoa Chiêu: "Đừng ở khách sạn nữa, hoặc là đổi lại một khách sạn khác. Nếu không, các cháu dứt khoát về nhà a! Bên ngoài không an toàn.""Ý ông đang nói đến người kia? Ông ta có thân phận gì?" Hoa Chiêu hỏi.Diêu Lâm sắc mặt trầm xuống: "Ông ta là Lý Thế An, chính là một tên sói đội lốt người. . . Ác đến nối cháu không thể tưởng tượng được! Hơn nữa có tiền lại có thế lực, mấy người trẻ tuổi các cháu, vẫn nên tránh một chút."Ông nhìn túi của Hoa Chiêu: "Hơn nữa ông ta hình như đối với đồ trang sức mà chị ông lưu lại đặc biệt chấp nhất, vì thế còn. . . ."Diêu Lâm dừng thoáng một phát, nhìn Hoa Chiêu cắn răng một cái: "Thật sự không được, cháu hãy bán đi a! Nếu như là bán cho ông ta, cháu hãy ra cái giá trên trời, 1triệu đô, mấy trăm ngàn, có lẽ đều được! Cháu thử xem."Ông đột nhiên cảm giác cách làm của mình vừa rồi rất ích kỷ, những vật này đã hại cả nhà bọn họ, ông không thể lại khiến chúng hại người xa lạ.Nhưng để tự mình bán đi, ông lại không thể vượt qua rào cản trong lòng.Phía trên này có lẽ còn dính mạng của cha mẹ, của thân nhân ông! Ông không thể tự tay đưa chúng cho kẻ thù!"Ông còn có việc gấp, phải đi trước rồi." Ông lại dặn dò Hoa Chiêu: "Đi nhanh lên a, coi như các cháu không tin, cũng làm ơn đổi lại một khách sạn khác."Ông ta hiện tại không đuổi theo đi ra, nhất định là đi vào nghe ngóng tin tức của cháu rồi!"Đối với thủ đoạn của Lý Thế An, Diêu Lâm cũng tương đối hiểu rõ đấy.Ông chỉ là không nghĩ tới có một ngày, những thủ đoạn này sẽ rơi xuống trên người bọn họ.Không, có lẽ đã sớm rơi xuống, chỉ là bọn họ không phát hiện mà thôi."Các cháu hãy cẩn thận." Diêu Lâm lại nói một câu, quay người vội vàng đi nha.Ông đến tên của Hoa Chiêu cũng không quan tâm, dù biết thì thế nào? Giống như chị gái thì cũng không phải là chị ấy.Hơn nữa nhà bọn họ vận rủi liên tục, vẫn nên bớt cùng cô bé có dính dấp gì thì tốt hơn."Có chuyện gì vậy?" Diệp Thư vẻ mặt mờ mịt mà hỏi thăm: "Mua một thứ mà thôi, còn mua thêm kẻ thù rồi hả? Sớm biết như vậy đã không mua!"Mắc như vậy, còn mang theo phiền toái.Cô nghi hoặc mà nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu từ trước đến nay sợ phiền toái."Về sau chị sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra.Đương nhiên là lừa gạt cô ấy đấy, loại này bí mật này làm sao có thể nói cho người khác biết, Diệp Thâm cô cũng không tính sẽ nói ra.Diệp Thư trí nhớ rất kém, đợi về sau 200 nghìn không phải tiền ở thời điểm này, chị ấy đã sớm quên chuyện này rồi."Đi, chúng ta quay trở lại khách sạn." Hoa Chiêu nói ra."Sau đó thì sao?" Diệp Thư hỏi: "Là đổi khách sạn, hay là về nhà?"Cô ấy đã xem toàn bộ quá trình của cuộc đấu giá trước đó, ông lão kia không chút do dự mà lên giá với Hoa Chiêu.Cô ấy biết rõ của cải trong nhà mình, chỉ có như vậy, mà đối phương, khẳng định so với bọn họ càng có thực lực hơn.Cái loại cảm giác dưới chân không có chỗ dựa, ăn nhờ ở đậu lại trở về rồi.Vẫn phải kiếm tiền ah!"Đổi lại khách sạn thôi." Hoa Chiêu nói ra.Bây giờ nói cô đi? Là không thể nào đấy.Chuyện của Diêu Nga còn chưa có tra rõ ràng, Diêu gia hình như đang gặp phiền toái.Những điều này không quan trọng, quan trọng là ..., cái nhẫn trên tay Lý Thế An.Sức hút khó phai mờ đó khiến cô để ý.Nếu như ông ta không đến tìm cô gây phiền toái thì thôi, nếu như ông ta dám đến. . . . cô lại làm chút gì đó, trong lòng cũng an tâm ~...Diêu Lâm đến ngân hàng, đổi ra 200 nghìn tiền mặt, xem như trân bảo mà chặt chẽ ôm vào trong ngực, sau đó cẩn thận mà lên xe.Ô tô đi thật xa, hết thảy thái bình, ông mới nhẹ nhàng thở ra.Đột nhiên lại cười tự giễu.Trước kia, 200 nghìn trong mắt ông có là cái gì! Ném đi cũng không đau lòng đấy!Nhưng hiện tại. . . . .Ông hung hăng đập một cái vào tay lái, rồi lại không thể làm gì.Đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của cháu trai, Diêu An ngồi ở xe lăn thấy ông lập tức kích động mà hỏi thăm: "Cha, đồ đã bán đi sao?""Bán đi rồi, 200 nghìn." Diêu Lâm từ trong ngực móc ra một cái túi.Diêu An kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy!"Tâm lý mong đợi của họ chỉ 30.000-50.000.Đột nhiên, hắn biến sắc: "Không phải là bị Lý Thế An mua đi chứ?""Không có, người mua là một cô gái." Diêu Lâm nói ra.Nghe thế Diêu An liền an tâm, bất quá cũng có chút nghi hoặc: "Lý Thế An không đi? Có phải không nỡ ra hơn 200 nghìn?"Không phải đã nói ông ta đối với mấy món đồ trang sức này ngấp nghé hồi lâu, nhất định phải đạt được sao?Diêu Lâm cũng không có thời gian cùng hắn giải thích, nhìn cháu trai đang hấp hối hôn mê bất tỉnh trên giường nói ra: "Cha đi tìm thầy thuốc lấy thuốc đặc trị."Cháu ông bị trúng độc, một loại độc hiếm, thuốc cứu mạng có thể giải độc cần phải tiêm, 30 nghìn một mũi, mỗi ngày tiêm một mũi.Cần bao nhiêu liều, tùy từng người sẽ khác nhau.Khi đến phòng khám của bác sĩ, Diêu Lâm đưa lên 90 nghìn, bác sĩ lập tức đến hiệu thuốc lấy thuốc.Diêu Lâm thở phào, trở lại phòng bệnh chờ.Ở lúc ông không nhìn thấy, bác sĩ tìm đến nhà thuốc đặc trị, nhưng thay vì lấy thuốc đặc trị nào, hắn lại lấy ra 3 lọ thuốc đặc trị rỗng rồi pha với nước muối sinh lý."Tôi cũng không có biện pháp, đều là bọn hắn bức tôi đấy." Bác sĩ vừa tiêm vào vừa nói.Sau khi Diêu Khôn nhập viện, đã có người tìm được hắn, nói hắn làm như vậy.Nếu như hắn không làm, những điều hắn đã làm trong nhiều năm sẽ bị lôi ra.Như vậy hắn sẽ bị ngồi tù....Lý Thế An lấy được thông tin của Hoa Chiêu, chỉ có một cái tên, không có bất kỳ tin tức gì khác, gia đình địa chỉ cũng không có.Bất quá chỉ bằng một cái tên, ông ta đã tìm được khách sạn Hoa Chiêu ở.Đây chính là năng lượng của ông ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận