Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 901 - Anh Cả Uy Vũ.



Chương 901 - Anh Cả Uy Vũ.



Chương 901: Anh Cả Uy Vũ.Người xem náo nhiệt đều hiểu rồi, Đỗ gia đây là lại đi ra ngoài hạ độc người khác rồi, còn là một đứa bé.Thật sự là táng tận lương tâm!Loại người này xin thuốc không cho là đúng.Mà mẹ của đứa bé trúng độc lại kiếm cớ cho người Đỗ gia, đến trách móc Hoa Chiêu."Xác thực có bệnh."Dư luận thiên về một bên, Hoa Chiêu an tâm."Người Đỗ gia chẳng những hạ độc con cô, còn hạ độc mẹ chồng cô, còn phóng hỏa đốt phòng ở để tạo ra hiện trường tai nạn ngoài ý muốn, người ác như vậy, là bị người ta ép ra được sao?"Hoa Chiêu nói ra: "Nếu như vậy, cũng là do Văn Tịnh hạ độc bọn họ, không phải tôi.""Vậy mà còn phóng hỏa! Thật sự đáng giận!""Tôi đã nói vừa rồi bên kia sao lại đỏ rực như vậy, hoá ra là cháy rồi sao!""Người Đỗ gia quả thực quá phận!""Phát rồ!"Con người thời này đối với chuyện phóng hỏa rất bức xúc, bởi vì hệ thống phòng cháy chưa hoàn thiện, một khi thế lửa nổi lên sẽ là một trận hỏa hoạn lớn.Nếu phóng hoả ở khu dân cư đông đúc, đó là giết cả một gia đình, và cũng giết chết những gia đình xung quanh.Hoa Chiêu thoả mãn gật đầu.Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, mạng lưới quan hệ của Đỗ gia rất lớn đấy, cô sợ chuyện lần này sẽ giống như mấy lần trước, bị bọn hắn áp xuống.Cho nên, cô muốn tạo dư luận.Mặc kệ thời nào, ý kiến và thái độ của công chúng đều rất đáng sợ đấy, sẽ bị coi trọng đấy.Lần này, nhất định phải đem Đỗ gia đánh chết!Hoa Chiêu cúi đầu nhìn nhìn Khâu Mai.Dưới ánh sáng mờ nhạ của ngọn đèn, làm cho Khâu Mai cảm thấy ánh mắt của Hoa Chiêu rất đáng sợ.Nhưng nếu để cho cô ta buông tha cho cơ hội khó có được này như vậy, cô ta lại không cam lòng.Muốn thông qua nịnh nọt Hoa Chiêu để đạt được chỗ tốt là không thể nào, vậy thì đắc tội cô ta!Khâu Mai há mồm liền khóc: "Con của tôi ah, con thật đáng thương. . .""Mẹ, con không đáng thương, con đói, con muốn ăn đùi gà, ăn bánh bao, con muốn ăn thịt kho tàu, con còn muốn ăn chao. . .""Câm miệng!" Khâu Mai khó thở, ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi!Khẩu vị tốt như vậy, có bệnh gì?"Ha ha ha." Xung quanh đã có tiếng cười.Gia Khánh ủy khuất mà nhìn mẹ, nó làm sai cái gì sao? Nó chỉ đói bụng.Đối với chuyện ngày hôm nay, thằng bé một chút cũng không sợ hãi, bởi vì nó cái gì cũng không biết.Lúc tan học, có một người phụ nữ trùm mặt kín mít, nói là bà nội của nó, đến đón nó nha.Lúc ấy nó không lưu ý, chỉ lo ăn đùi gà mà đối phương cho.Kết quả chưa ăn được hai miếng liền ngất luôn.Sau đó, kể cả chuyện phóng hỏa, nó cũng không biết, chờ nó tỉnh lại, đã ở trong nhà rồi.Sao mẹ lại trở nên hung dữ như vậy? Không thích nó nữa rồi hả?Diệp Gia Khánh liền khóc lên.Tiếng khóc chấn động làm đau tai tất cả mọi người, người lớn nói gì cũng có thể bị tiếng khóc của thằng bé che lấp.Không có cách nào nói.Khâu Mai cũng không dây dưa, ôm lấy đứa nhỏ liền đi.Cô ta muốn đi tìm Diệp Hưng, con của hắn thiếu chút nữa để cho người ta độc chết, cô ta xem hắn quản hay mặc kệ!"Mẹ thấy cô ta còn chưa từ bỏ ý định." Trở lại trong phòng, Miêu Lan Chi cau mày nói: "Không biết cô ta còn muốn làm trò gì."Trước đó Hoa Chiêu cùng Khâu Mai nói chuyện, bà không có xen vào.Diệp Danh xem dạng là không muốn tìm vợ rồi, vậy sau này, Hoa Chiêu sẽ phải ra mặt xử lý những chuyện vặt vãnh này.Không cần chờ về sau, từ giờ trở đi, có một số việc phải giao cho con bé, bà cũng nên về hưu rồi."Mặc kệ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn." Hoa Chiêu ngáp một cái: "Con về phòng ngủ đây ạ.""Nhanh đi nhanh đi! Về sau loại náo nhiệt này đừng nên tham gia, con phải có tự giác của phụ nữ có thai!" Miêu Lan Chi thúc dục cô trở về phòng."Con rất tự giác rồi, nếu không phải biết rõ chính mình là phụ nữ có thai, lúc ấy con đã tiến lên theo chân bọn họ đánh nhau." Hoa Chiêu thầm nói.Cô luôn muốn biết công phu mình học được đến đâu rồi, vậy thì phải dựa vào kẻ thù để luyện tập, người một nhà không thể ra tay.Người khác không nỡ đánh cô, cô cũng không nỡ đánh người khác.Không biết làm sao lại mang thai. . . Lại phải đợi một năm.Tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.Mọi người cũng đã ăn cơm xong, chỉ còn lại cô.Còn có Diệp Danh.Anh cả hình như cũng vừa tới, bưng bát cơm ưu nhã mà gió cuốn mây bay."Anh cả đến rồi! Người Đỗ gia thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi."Đỗ lão gia tử tối hôm qua chết rồi." Diệp Danh để chén cơm xuống nói ra.Hoa Chiêu dừng lại, rồi tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.Đỗ gia nuôi ra một người như Đỗ Hãn Lương, cô chỉ coi là bọn hắn gia môn bất hạnh.Nhưng lại thêm một Đỗ Triêu Sinh, hơn nữa lại thêm mấy câu đối thoại với Đỗ lão gia tử lúc trước.Cô đã biết rõ đây không phải là gia môn bất hạnh gì, tác phong của nhà bọn hắn chính là như thế.Gia đình này đã hỏng từ gốc.Hiện tại gốc rễ bị thối nát, là chuyện tốt."Chuyện hạ độc, Đỗ Triêu Sinh nhận hết tội về mình rồi." Diệp Danh lại nói: "Ngoại trừ Đỗ lão gia tử, nhà bọn hắn, hắn bệnh nặng nhất, cho nên cam tâm tình nguyện trở thành con cờ bỏ.""Em thấy rất kỳ lạ." Hoa Chiêu nói ra: "Tại sao ông ta phải tự mình làm chuyện này? Vì sao không tìm người đến làm? Như vậy sẽ không lộ ra thân phận người Đỗ gia ngay lập tức."Bọn hắn cũng không phải không tìm được người.Nếu như đều là bọn thủ hạ làm, bọn họ mặc dù biết là do người Đỗ gia làm đấy, bởi vì không bắt được tận tay, cũng không dễ xử lý.Ai biết bọn hắn lần này lại phạm ngu xuẩn."Không phải phạm ngu xuẩn." Diệp Danh có chút phức tạp nói: "Lần này ngược lại phải cám ơn Chu Lệ Hoa rồi.""Ah?" Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn.Cô cũng đột nhiên nhớ tới đêm qua lạ ở đâu đấy, đến nháo loạn vậy mà chỉ có Khâu Mai, không có Chu Lệ Hoa.Theo lý chỉ cần bà ta có thể thở, thì sẽ không bỏ qua cho cô đấy.Ngày hôm qua vậy mà không tới."Người Đỗ gia đến tìm bà ta đấy, cho rằng có thể lợi dụ bà ta, dùng tiền đồ của con trai con gái bắt bà ta đổi rượu thuốc." Diệp Danh nói ra.Người Đỗ gia ngay từ đầu thầm nghĩ chỉ cần viết văn kiện, hơn nữa bọn hắn nắm chắc rất lớn, cơ hồ là trăm phần trăm.Loại tình huống này Đỗ Triêu Sinh tự thân đến giới thiệu.Bằng không thì tùy tiện tìm một a miêu a cẩu nói an bài công tác cho Diệp Hưng Diệp Thần, lại nói để cho Diệp Giai Diệp Lị vào trường đại học tốt nhất, ai mà tin?"Không nghĩ tới Chu Lệ Hoa vậy mà trực tiếp cự tuyệt, mặc kệ Đỗ Triêu Sinh uy hiếp thế nào cũng không có tác dụng, bọn hắn chỉ có thể làm như vậy đấy." Diệp Danh nói."Ha. . . Bà ta rốt cuộc đã thanh tỉnh, biết rõ em không dễ chọc rồi." Hoa Chiêu cười nói.Diệp Danh cũng cười, gật gật đầu: "Như thế mới tốt.""Vậy những người khác của Đỗ gia thì sao? Cứ như vậy buông tha?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Danh lắc đầu: "Bọn hắn đều bị sa thải với lý do sức khoẻ không tốt rồi."Theo lý nhân viên nhà nước, không bị sa thải đấy, nhưng đó là "Theo lý".Lần này Đỗ gia đã chọc nhiều người tức giận, không đợi Diệp gia đi ra ngoài chào hỏi đâu, những người khác đã nhao nhao đến tìm anh, thanh minh lúc nào thu thập Đỗ gia, bọn hắn muốn ra thêm chút sức!Cho nên người Đỗ gia bị cho nghỉ việc tập thể rồi.Hoa Chiêu để chén cơm xuống: "Đối với bọn họ vẫn là nhẹ đấy."Hiện tại mọi người mất đi cương vị sẽ giống như con mãnh thú và dòng nước lũ, bị khai trừ là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng trong mắt Hoa Chiêu, thoát khỏi thân phận là nhân viên nhà nước sẽ dễ dàng hơn cho bọn hắn xuống biển buôn bán phát tài nha!Diệp Danh cười cười: "Với cách làm người của nhà bọn hắn, dưới tình huống không có tiền vốn, nhất định sẽ nghĩ đến đi đường tắt."Nếu không thì bọn hắn thậm chí sẽ không có bữa ăn tiếp theo.Đỗ gia hiếm khi mà bị tịch thu tài sản rồi.Không, hiện tại không gọi là tịch thu tài sản, gọi là đóng băng tài sản."Không sợ bọn họ đi, chỉ sợ bọn họ không đi!" Diệp Danh nháy mắt với Hoa Chiêu mấy cái.Bẫy rập anh đã đào tốt rồi.Diệt trọn người Đỗ gia trong một lần thì chưa chắc….Trong tối ngoài sáng đang có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ đây này.Nhưng anh có thể làm cho bọn hắn vĩnh viễn không thể lật người, chỉ có thể biến thành người qua đường."Anh cả uy vũ." Hoa Chiêu đoán được, dựng thẳng ngón tay cái."Tốt rồi, em cứ an tâm mà ngủ a." Diệp Danh đã ăn xong, đứng dậy cáo từ.Biết rõ lòng hiếu của cô rất lớn, anh cả cố ý trở về nói cho cô biết tin tức?Hoa Chiêu có chút cảm động.Đột nhiên, nụ cười của cô cứng đờ, khóe miệng run rẩy.Anh cả u vũ lại có phiền toái.



Bạn cần đăng nhập để bình luận