Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1498 - Chó ngáp phải ruồi



Chương 1498 - Chó ngáp phải ruồi



Chương 1498: Chó ngáp phải ruồiHoa Chiêu nhíu mày, vậy chuyện này gần như không có gì tiến triển.Chất độc bọn họ đã biết rồi, trọng điểm không phải là tìm hiểu độc được bỏ vào đâu, mà là tìm được người hạ độc."Người hạ độc" cũng đã tìm được, là tên vệ sĩ đó, nhưng đó chỉ là một thanh đao, vô dụng."Có điều trùng hợp là tôi gặp được người sai khiến gã ta tới tìm gã ta." Nhiếp Mãn tiếp tục nói: "Tôi đi theo, phát hiện người liên hệ với đối phương."Nhiếp Mãn lại móc từ trong túi ra mấy bức ảnh để lên bàn.Cả đi cả về chỉ mất hai ngày, làm việc một ngày, anh ta kéo dài thêm một ngày chính là để điều tra chuyện này.Ảnh chụp rõ ràng là được chụp lén từ chỗ rất xa, ống kính phóng lên, lại vội vàng, hơi có chút mờ.Nhưng Hoa Chiêu chỉ cần nhìn một cái là nhận ra người đàn ông trong bức ảnh."Là O'Neill Địch Luân." Hoa Chiêu nói: "Đúng là anh ta thật!"Con trai của Mori Địch Luân.Trong phòng yên tĩnh lại, bầu không khí có chút nặng nề.Nếu như người nhà Địch Luân phát hiện ra Diệp Thư, hậu quả rất nghiêm trọng, tất cả mọi người trong nhà họ Diệp đều sẽ không được bình yên.Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo, tuy rằng nhà Địch Luân không còn lớn mạnh bằng lúc trước, nhưng vẫn thừa sức thuê mấy tên sát thủ."Vẫn là câu nói đó, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn xác định." Diệp Danh nói: "Nếu không hiện tại đã ra tay từ lâu rồi.""Vậy bây giờ phải làm sao?" Hoa Chiêu hỏi.Ý kiến của cô vẫn như ban đầu, đi qua đó, tiêu diệt bọn họ.Khụ, ý nghĩ này xuất hiện, chính Hoa Chiêu cũng giật nảy mình, từ bao giờ cô đã bạo lực như vậy."Tôi nghe thấy O'Neill Địch Luân dặn dò nhiệm vụ mới." Nhiếp Mãn lại mở miệng...Hoa Chiêu phát hiện người này có một sở thích không tốt, nói chuyện thích ngắt quãng!Dường như Diệp Danh đã sớm biết thói quen của anh ta, chỉ liếc xéo Nhiếp Mãn một cái."Nói hết một lèo những gì anh phát hiện đi." Diệp Danh nói.Nhiếp Mãn cười một tiếng, hơi ngu ngơ, nói: "O'Neill nói tên vệ sĩ này nghĩ cách xúi giục những người khác cùng nhau đi tìm Diệp Thư, tiếp tục đi theo bên cạnh cô ấy, vừa hạ độc vừa điều tra xem rốt cuộc cha ruột của đứa bé là ai...""Cha ruột?" Hoa Chiêu khó hiểu lên tiếng, trong đầu chợt lóe lên, dường như nghĩ tới điều gì đó."O'Neill nói vệ sĩ chụp lại ảnh cha ruột của đứa bé, gửi cho anh ta, sau đó điều tra rõ ràng thân phận của người này, nhất định phải chú ý cẩn thận, đừng để lộ thân phận." Nhiếp Mãn nói: "Chỉ có từng này thôi.""À... Tôi hiểu rồi!" Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Bọn họ cho rằng con của Diệp Thư không phải của Diêu Khôn, mà là của Tô Hằng!"Cháu trai giống cậu, ba đứa con của Diệp Thư đứa này còn giống cậu hơn đứa kia.Thật ra ba đứa trẻ tính cách hoạt bát, càng giống Diệp Danh hơn.Có điều người nhà Dylan chưa từng gặp Diệp Danh, bọn họ chỉ từng gặp Diệp Thâm.Đương nhiên bọn trẻ cũng giống Diệp Thâm.Lại thêm trước đó Diệp Thư từng đến trang viên của Diệp Thâm ở bên kia, các vệ sĩ đều biết, báo lại cho người nhà Địch Luân, khó tránh bọn họ sẽ suy nghĩ nhiều.Như vậy thì không thể trực tiếp giết Diệp Thư, mà phải thông qua cô ấy để tìm người.Lại không muốn tha cho một người có khả năng là kẻ thù, thế nên hạ độc trước."Vậy chuyện này xử lý thế nào?" Hoa Chiêu lập tức lo lắng.Chuyện này đúng là trùng hợp, lại để cho nhà Địch Luân đoán đúng, quả thật Diệp Thư có quan hệ với Tô Hằng, mặc dù không phải là loại quan hệ mà bọn họ nghĩ, nhưng thậm chí còn gần hơn một chút so với loại kia."Tôi đoán tên vệ sĩ kia sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, tìm tới đây." Nhiếp Mãn nói: "Không bằng chúng ta cho gã ta một chút tin tức giả, để nhà Địch Luân từ bỏ."Mắt Hoa Chiêu sáng lên, nói: "Em sẽ nói tài xế của mình ra mặt tranh giành tất cả mọi tài sản đứng tên Diêu Khôn cho con của Diệp Thư, lại sắp xếp người đưa ra chất vấn, yêu cầu làm xét nghiệm AND cho bọn trẻ, cũng có chút tác dụng nhỉ."Diệp Danh gật đầu: "Nếu như đối phương chỉ nghi ngờ chuyện này, quả thật có tác dụng.""Tên vệ sĩ kia, cũng để gã ta đến đây đi." Hoa Chiêu nói: "Vốn dĩ em và Diệp Thư đã hẹn nhau đi Hồng Kông dạo phố, mấy ngày nay có việc làm chậm trễ, bây giờ xuất phát thôi, để bọn họ tìm tới Hồng Kông."Rời khỏi đại bản doanh của nhà họ Diệp, để những tên vệ sĩ kia biết ít một chút, càng tiện cho việc lừa gạt.Mấy người tiếp tục bàn bạc một chút chi tiết nữa mới giải tán.Hoa Chiêu lập tức trở về tìm Diệp Thư."Đi thôi, có thể đi dạo phố rồi." Hoa Chiêu nói."Cuối cùng em cũng hết bận rồi." Diệp Thư ngồi dậy muốn đi tìm hành lý của mình.Hoa Chiêu cũng muốn chuẩn bị ít thuốc để mang theo.Mấy đứa bé đã được tan học.Trong nhà lập tức trở nên náo nhiệt.Hoa Chiêu nhìn thấy một đứa bé đi ở giữa đám trẻ con thì dừng bước lại, cười hỏi: "Đức Hành, em đã khỏi cảm cúm chưa?"Một đứa bé trai cùng tuổi với Thiên Kim, Vân Đằng và Tu Viễn gật đầu, chững chạc nói: "Cảm ơn thuốc của chị dâu, em khỏi rồi."Nụ cười của Hoa Chiêu càng tươi hơn.Bé Đức Hành là con trai của Diệp Thành và Đường Phương Hà, vậy nên tuy rằng tuổi tác chỉ lớn bằng đứa con trai nhỏ của cô, nhưng vai vế của người ta cũng không nhỏ.Lại bị Đường Phương Hà vô tình cố ý truyền bá quan niệm bề trên, nên cậu bé luôn thích ra vẻ già dặn.Bây giờ trông rất đáng yêu... không biết sau này sẽ thế nào."Lát nữa ngoan ngoãn ăn cơm, đừng ăn quá no, cơm nước xong nửa tiếng mới được đi chơi." Hoa Chiêu cẩn thận dặn dò cậu bé: "Nhưng mà đừng có chạy điên cuồng giống như các anh chị, người với người không giống nhau, phải lượng sức mà đi."Thật ra Hoa Chiêu nói câu này cũng rất bất lực.Cô luôn nói câu này, đặc biệt là mấy năm gần đây, gần như là gặp Diệp Đức Hành lần nào nói lần đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé nghe không vào, thậm chí nghe nhiều còn trực tiếp ngó lơ đi.Bé Đức Hành ngoan ngoãn gật đầu, sau khi rửa tay cùng ba chị em sinh ba thì chạy thẳng vào phòng bếp.Mỗi ngày về đến nhà, đồ ăn đều đã được chuẩn bị xong.Cậu bé cực kỳ thích ăn cơm ở chỗ của Hoa Chiêu, đơn giản là vì ăn quá ngon, ngon hơn rất nhiều so với mẹ cậu bé làm.Nhưng cậu bé không thể đến mãi, sức khỏe của cậu bé không tốt, say xe rất nặng, thế nên mỗi ngày không thể cùng mấy đứa bé nhà họ Diệp đến đây ăn cơm.Một tháng luôn có bảy tám ngày cậu bé phải xin nghỉ ở nhà, càng không thể tới đây.Vậy nên lần nào tới là không nhịn được mà ăn nhiều, ăn xong thì đi chơi với các anh chị, sau đó không phải mệt đến nôn mửa thì chính là mệt đến toát mồ hôi đầy người, một nửa khả năng là lại bị ốm.Vì vậy Đường Phương Hà không cho cậu bé đến chỗ Hoa Chiêu nhiều nữa.Diệp Thư đi lấy hành lý quay lại bèn hỏi: "Em trai nhỏ được chăm sóc lâu như vậy rồi, sức khỏe vẫn chưa ổn sao?"Theo lý thì có Hoa Chiêu ở nhà trấn thủ, người nhà họ Diệp sẽ không bị ốm bệnh.Nhưng sinh lão bệnh tử, có đôi khi là do trời định.Có thể là do Đường Phương Hà mang thai lúc tuổi cao, Diệp Đức Hành bẩm sinh đã không khỏe, cũng không tra ra có vấn đề ở đâu, nhưng sức khỏe lại yếu, cả người đều yếu.Sức lực yếu hơn người khác rất nhiều, người khác đeo cặp sách, nặng đến mấy cũng đeo được, nhưng cậu bé lại không được, đặt hết tất cả sách vở vào, đến xách cậu bé cũng không xách được.Chạy mấy bước đã mặt mũi tái xanh thở hồng hộc, dáng vẻ như sắp đột tử.Kiểm tra một lượt, không thiếu máu không thiếu canxi, cũng không thiếu nguyên tố vi lượng, nhưng lại cứ gầy yếu, sức khỏe yếu.Mấy năm nay Hoa Chiêu đã cho cậu bé ăn không ít đồ bổ, có thay đổi, nhưng không rõ ràng.Là một minh chứng cho việc tinh hoa thực vật không phải là sự tồn tại vạn năng."Bây giờ chúng ta đi luôn hay là ăn cơm xong mới đi?" Diệp Thư hỏi.Hôm nay quyết định có chút vội vàng, thời gian hơi gấp gáp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận