Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1304 - Em Có Chủ Ý Gì



Chương 1304 - Em Có Chủ Ý Gì



Chương 1304: Em Có Chủ Ý GìGiao dịch giữa Diệp Hưng và bên kia đã hoàn tất.Họ gửi một hoặc một vài người đi qua để chọn hàng hóa, nhìn vào hàng hóa lên tàu, khi đó đã phải trả tiền.Không công bằng? Có rủi ro?Không thích thì đừng làm!Bọn họ không cần, có rất nhiều người muốn, bọn họ giao dịch như vậy đấy!Ở một bước này lại bị người cướp mất cũng không phải không có, ngược lại rất nhiều.Nhưng cũng có một số người muốn làm ăn lâu dài, rất coi trọng chữ tín, tiền đến liền giao hàng.Lão Kim là một người bán rất coi trọng chữ tín.Diệp Hưng trước đây đã hợp tác với hắn rất nhiều lần, chưa từng phạm sai lầm.Lúc đối phương đóng gói đều rất chú ý, đồ trong rương sẽ không quá nặng, tất nhiên là phải nổi lên.Về phần không vớt được, trôi đi hoặc chìm đáy cũng có, nhưng ít, những tổn hao này cũng do Diệp Hưng gánh vác.Nhưng tình huống trước mắt này, đây là ít sao?Mấy rương lúc đầu chỉ để lừa gạt người khác đúng không? Phía sau ném xuống rương nào chìm luôn rương đó!Người trên thuyền hình như cũng phát hiện điểm này, có chút không dám ném xuống.Hoa Chiêu biết không đúng, vội vàng khống chế.Mấy cái rương tiếp theo đều nổi lên.Mọi người lúc này mới coi như mấy rương trước đó là ngoài ý muốn.Kết quả chuyện ngoài ý muốn xuất hiện nhiều lần.Diệp Hưng đen mặt tính toán, 3 thuyền hàng, thuyền nhỏ của bọn họ vận chuyển qua lại vài lần, nhưng tuyệt đối không nhặt được một phần ba!Mà đối phương đã lái thuyền chạy.Sóng to gió lớn, nếu không trở về, sẽ không trở về được.Sóng càng lúc càng lớn, Diệp Hưng cũng lực bất tòng tâm, gọi người thu đội.Lúc này một nửa người ở trên biển, một nửa ở trên bờ, tiếp ứng bọn họ.Hơn 30 rương vừa được thu thập được chất đống bên cạnh bọn hắn.Diệp Thâm vẫy tay một cái, hơn 40 người bên bọn họ liền xông ra ngoài.Người hai bên lập tức đánh nhau.Diệp Thâm bên này 41 người, có thể không xử lý được sao?Người trên biển gấp gáp liều mạng chèo thuyền muốn tới giúp đỡ, nhưng sóng quá lớn, gấp cũng vô dụng.Bọn họ trơ mắt nhìn hơn 10 người bên mình bị hạ.Bây giờ lên bờ cũng là đưa đồ ăn tới miệng.Mấy người liền nhảy xuống biển, bỏ chạy.Bọn họ đều là ngư dân làng chài ven biển, hiện tại cũng ở vùng nước nông, rất gần bờ, chút sóng gió này đối với bọn họ mà nói không phải là vấn đề.Chờ họ về nhà! Họ sẽ gọi tất cả mọi người trong làng đến tiêu diệt những người này!Kỹ năng bơi của Diệp Hưng không tốt bằng những người này.Nhưng hắn là "người nhiều mưu kế", bên trên còn có đường luồn lách, đồ đạc ra tay vừa nhanh giá lại cao, cho nên người đàn ông đầu trọc liều mạng lôi kéo hắn.Đột nhiên, động tác của hai người đều dừng lại, cảm giác chân mình bị thứ gì đó cuốn lấy.Người đàn ông đầu trọc thử thử, là cỏ nước, hắn cố gắng thoát ra, nhưng bất luận làm như thế nào cũng không thoát được.Mắt thấy mình sắp hết khí lực, mà còn cách bờ càng ngày càng xa, hắn sợ hãi.Mạng của ai cũng không quan trọng bằng chính mình.Hắn buông Diệp Hưng ra, lặn xuống nước, cởi bỏ cỏ nước trên chân mình, sau đó một đợt sóng đẩy tới, liền tách hắn và Diệp Hưng ra.Hắn quay đầu lại tìm một chút, không thấy Diệp Hưng, chỉ có thể thở dài, liều mạng bơi đi.“Cứu tôi!” Diệp Hưng tuyệt vọng hét to, âm thanh vỡ vụn trong gió.Không ai trả lời hắn.Ánh mắt Diệp Thâm bên bờ trầm xuống, nhìn ra biển, cũng xoay người lại.Hoa Chiêu giữ chặt anh: "Anh muốn làm gì?”Diệp Thâm quay đầu lại nhìn cô, dừng chân không nhúc nhích."Hắn không có việc gì, yên tâm đi." Hoa Chiêu thuận miệng nói bậy: "Chu Lệ Hoa nói hắn từ nhỏ đã bơi rất tốt.”Diệp Thâm nhướng mày, sao anh không biết? Tuy nhiên, Diệp Hưng thật sự biết bơi lội.“Lão đại, những người này làm sao bây giờ?” Có người xin chỉ thị.Mười mấy ngư dân, bọn họ cũng không giết chết, chẳng qua là đánh đến không thể đánh trả."Thả bọn họ đi." Diệp Thâm nói."Chuyện này" Thủ hạ có chút do dự, đây là thả hổ về núi sao?"Chúng ta chỉ là mưu tài không lấy mạng, về sau loại chuyện này còn xảy ra nhiều, có thể giết hết được sao?" Diệp Thâm nói.Tất cả mọi người đều bừng tỉnh, cũng đúng, nếu giết hết, tương lai bờ biển sẽ không còn làng chài?Hơn nữa trong bọn họ có rất nhiều người, cũng xuất thân ngư dân.Bây giờ nhìn thấy Diệp Thâm không xuống tay giết chết, đều rất cao hứng.Không chừng một ngày nào đó thân thích của bọn họ rơi vào tay bọn họ, chịu chút khổ sở da thịt rồi thả đi, cũng là chuyện tốt."Đại ca có tấm lòng thiện lương." Thủ hạ bảy miệng tám lưỡi khen ngợi.Hoa Chiêu cảm thấy có chút quỷ dị, rõ ràng làm chuyện đen ăn đen, còn có thể bị người ta khen tốt bụng."Mau vận chuyển đồ đạc đi." Diệp Thâm nói.40 người lập tức hành động, chuyển đồ lên xe của mình.Bọn họ chẳng những lái xe tải, còn kéo theo một thùng hàng, để chứa chiến lợi phẩm.Đột nhiên, Hoa Chiêu chỉ ra biển, nói: "Các người xem, đó là cái gì vậy?”Mọi người nhìn theo ngón tay cô, dưới ánh sao, hình như có thứ gì đó bị sóng cuốn lên bờ."Ồ! Đó là một cái rương! Bọn chúng chưa vớt hết đồ sao?” Thủ hạ của Diệp Thâm nói.Bọn họ không biết chuyện trên biển, nhìn Diệp Hưng giao dịch ít, còn tưởng rằng chỉ có như vậy.Kết quả có cá lọt lưới bị sóng đưa lên?Quả là may mắn.Kết quả người còn chưa kịp chạy tới nhặt rương, từng đợt sóng từng con sóng vỗ, đưa từng rương hàng lên.Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.Nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ xem như Diệp Thâm hạ lệnh ra tay sớm, đối phương còn chưa nhặt xong.Bọn họ không rảnh nói chuyện, ra sức nâng đồ, nếu không đi, không chừng những người chạy trốn sẽ dẫn người đến.Đột nhiên, ánh mắt Diệp Thâm sáng lên, Diệp Hưng thế nhưng cũng bị đẩy vào bờ.Lần này Hoa Chiêu không kéo anh, Diệp Thâm vọt tới chỗ Diệp Hưng.Diệp Hưng đã đến chỗ rất nông, ngồi trên bờ nước cũng chưa khạc ra khỏi cổ, hắn liền liều mạng kéo đứt cỏ nước trên chân.Cỏ nước kia giống như dây thừng, thắt nút chặt vào đùi hắn, hắn kéo thế nào cũng không ra.Hắn lấy dao ra cắt cỏ nước, dưới tình thế cấp bách trên đùi đã rạch vài vết thương, kết quả cỏ nước kia còn chưa cắt được.Diệp Hưng tức chết!Hắn trơ mắt nhìn Diệp Thâm xông tới."Đừng đến đây! Lại tới gần tôi liền."Nhưng hắn chưa bao giờ trải nghiệm tốc độ của Diệp Thâm, không nghĩ tới mình còn chưa nói hết một câu, Diệp Thâm đã vọt tới gần, sau đó đầu hắn đau buốt, trước mắt tối sầm cái gì cũng không biết.Diệp Thâm kéo Diệp Hưng lên.Một chuyến xem như thắng lợi trở về.Vợ anh quả là một ngôi sao may mắn.Xa xa dường như có đèn pin và tiếng người hướng về phía này, Diệp Thâm đã dẫn người lên xe rời đi.Trở về nơi cư trú của họ, hàng hóa vào kho, có người nhìn và phân loại.Tất cả những người khác trở về nghỉ ngơi.Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu: "Em đến phòng ngủ của anh một lát, anh rất nhanh sẽ trở về.”“Anh muốn làm gì hắn?” Hoa Chiêu nhìn Diệp Hưng trên đất.Diệp Thâm kỳ thật cũng rất băn khoăn, Diệp Hưng làm những việc này, không thích hợp nói ra ngoài. Vậy cũng không thể đưa hắn vào tù.Hơn nữa Diệp gia không thể lại có con cháu vào tù nữa.Nhưng thả hắn ra? Vậy anh bắt hắn làm gì?Ánh mắt Hoa Chiêu lóe lên, khóe miệng mang theo ý cười.Ánh mắt Diệp Thâm sáng lên, hỏi: "Em có chủ ý gì không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận