Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 722 - Tỉnh Lại.



Chương 722 - Tỉnh Lại.



Chương 722: Tỉnh Lại.“Khi đến thời điểm, chị giả vờ giả vịt kê một số loại thuốc cho hắn, sau đó chúng ta đem rượu thuốc đổ vào, thử xem có thể giải độc hay không.”Hoa Chiêu kéo ra ba lô nói.Cách nhà ngàn dặm, Hoa Chiêu tất nhiên sẽ mang theo một ít đồ cứu mạng.Dù cô không muốn mang, người nhà cũng bắt cô phải mang.Rượu thuốc tất nhiên mang theo không ít."Tùy tiện viết đơn thuốc? Em muốn chị độc chết hắn sao? Chị một chút dược lý cũng không biết ah!" Diệp Thư nói ra."Ha." Hoa Chiêu lúng túng khó xử cười một tiếng: "Trước kia chị chưa từng diễn qua vai thần y gì đấy sao? Em còn tưởng rằng chị có thể nhớ được mấy phương thuốc.""Diễn thần y? Bạch Cầu Ân sao?" Diệp Thư liếc cô.Hoa Chiêu. . . . . Được rồi, lúc này kịch phim võ hiệp còn chưa phát triển ở trong nước."Vậy chị hãy nói phương thuốc giữ bí mật, sau đó đi hiệu thuốc tùy tiện mua mấy loại, đến lúc đó chúng ta không để cho hắn uống là được, trực tiếp cho hắn uống rượu thuốc, bất quá phải thay đổi một chút màu sắc." Hoa Chiêu nói.Rượu thuốc thần kì, có thể mang đến chỗ tốt, cũng gây không ít phiền toái.Ở trong nước đã trai qua bao khó khăn để giải quyết phiền toái, cô không muốn ở bên đây cũng một lần nữa dẫn tới phiền toái.Bên này cũng không có Diệp gia bảo vệ cô.Cho nên cô không định trực tiếp để lộ ra rượu thuốc với Diêu gia, cô chỉ có ý định thể hiện sự kỳ diệu của y học Trung Quốc.Vậy mới an toàn."Được a." Diệp Thư không có dị nghị gì.Sau đó bắt đầu theo sát cô nói chuyện về Diêu gia cùng Lý gia.Cô ấy không nghĩ tới, Hoa Chiêu còn có loại thân thế này."Trách không được em phải cứu Tề Hiếu Hiền, em là muốn từ trong miệng bà ta biết được tin tức của bà nội sao?" Diệp Thư nói ra.Hoa Chiêu gật đầu, đây đúng là một trong những nguyên nhân.Nói ra cái này, Tề Hiếu Trinh đã đóng vai trò gì trong vụ cháy đó, cô còn chưa biết đâu, đợi xong việc của Diêu Khôn, cô còn phải hỏi một chút.Hai người đang nói, liền thấy Diêu Lâm đi vào tiệm cơm.Hoa Chiêu đợi trong chốc lát, mới cùng Diệp Thư đi vào, thẳng đến chỗ Diêu Lâm.Thấy Hoa Chiêu mang đến một cô gái trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt Diêu Lâm lập tức nhạt đi một nửa.Đã nói rồi đấy thần y đâu rồi?Diệp Thư nâng cằm lên, kiêu căng mà quét mắt nhìn ông ấy một cái: "Thầy tôi đang vội vàng nghiên cứu một loại thuốc mới, nên đã để cho tôi đi một chuyến, nếu như tôi trị không hết, ông ấy mới ra tay."Cái thái độ, giọng điệu này, đem khí độ đại sư bày ra phát huy vô cùng tinh tế. . . . .Diêu Lâm lập tức không dám khinh thị.Nhanh chóng đứng lên chào hỏi cô ấy."Tình huống cơ bản tôi đã nghe nói, hiện tại hãy dẫn tôi đi gặp người bệnh." Diệp Thư nói."Tốt tốt tốt." Diêu Lâm tất nhiên không có gì không thể, lập tức nói cho Hoa Chiêu địa chỉ nhà ông ấy.Ngày hôm qua không nói thẳng, là vì sau lưng Hoa Chiêu có nhiều người.Vệ sĩ phản bội chủ ông đã thấy rất nhiều, ngoại trừ Hoa Chiêu. . . Cùng vị này học trò của thần y này, ai ông ấy cũng không tin.Bởi vì ông không chỉ muốn nói địa chỉ của nhà Diêu, mà còn lối đi bí mật để ra vào nhà họ Diêu.Ông không muốn để Hoa Chiêu trực tiếp đi vào cửa lớn Diêu gia, ai biết người của Lý gia có thể ở một bên nhìn chằm chằm vào hay không?Lại để cho bọn hắn trông thấy Hoa Chiêu, ông lo lắng.Lý Thế An với Diêu gia bọn họ thậm chí có tử thù! Vợ cùng con cái của ông ta có ai không biết?Lại để cho bọn hắn phát hiện Hoa Chiêu cùng Diêu gia có quan hệ, thì rất phiền toái.Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới còn có mật đạo, hơn nữa Diêu Lâm lại cẩn thận như vậy.Người như vậy, nếu như không phải do Lý Thế An nhiều năm qua luôn âm thầm nhằm vào, không có khả năng gia đạo suy tàn đấy.Đáng tiếc, một gia tộc như vậy, không có thêm người thân nào còn sống.Diệp Thư nhìn vị lão nhân này, cũng thấy rất đáng thương.Trước kia chỉ là nghe nói, cũng giống như nghe một câu chuyện, phức tạp như thế, kích thích như vậy.Nhưng hiện tại thật sự gặp được người thật, chỉ cảm thấy một chữ, thảm.Thông qua mật đạo đi vào Diêu gia, gặp được Diêu Anh gầy yếu đang ngồi trên xe lăn, cùng vẻ mặt suy kiệt của Diêu Khôn, Diệp Thư chỉ cảm thấy, thảm hại hơn.Nghĩ những lời Hoa Chiêu nói, bà nội bị hủy đi khuôn mặt, lại mất sớm, người một nhà này, thật sự là quá thảm rồi!Trên mặt cô đã không còn sự kiêu căng nữa, chăm chú “bắt mạch” cho Diêu Khôn .Điều này ngược lại làm cho Diêu Lâm càng yên tâm.Thật sự là tấm lòng thầy thuốc ah.Về sau Diệp Thư lại nói đủ loại quy củ kì lại của mình, đến phương thuốc cũng không cho xem, ông ấy cũng không có bất kỳ dị nghị.Dù sao, trong tình huống tuyệt vọng này, chỉ cần có một tia hi vọng đều phải thử!Diệp Thư cùng Hoa Chiêu hỏi địa chỉ tiệm thuốc đông y gần đó rồi ra ngoài bốc thuốc.Đây cũng là thành phố tập trung nhiều người Hoa, nếu có khu phố người Hoa thì phải có tiệm thuốc đông y.Người ngoại quốc không biết, nhưng người Hoa đều biết, họ quen với việc uống thuốc đông y của Trung Quốc hơn.Diệp Thư cùng Hoa Chiêu đi vào, nhìn hộp thuốc rồi chọn mấy thứ. Đều là chút ít quả mận bắc, vỏ quýt cái gì đấy, vừa nhìn đã biết ăn vào không chết người đấy.Dù sao cũng phải cho một ít vào rượu thuốc, để thay đổi màu sắc của rượu thuốc.Hai người trở về, ở trong phòng bận rộn một hồi, rốt cuộc nấu ra một dung dịch thuốc màu đen."Trở về chị sẽ thực sự nhớ mấy phương thuốc này." Diệp Thư nhìn chén thuốc đột nhiên nói ra: "Chị cảm giác, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội giả bộ làm thần y.""Học trò của thần y." Hoa Chiêu nói."Ah, đúng đúng, học trò!" Diệp Thư liếc cô: "Vậy em hãy đem thầy của chị tới đây, thay chị đỡ mũi tên ah!"Diêu Khôn nếu tốt lên rồi, mặc dù bọn hắn không nói ra ngoài, một số người bên ngoài chắc hẳn sẽ thắc mắc về việc hắn chữa được bênh như thế nào.Bởi vì Diêu Khôn trúng độc phải chết không phải là bí mật, các cô trước đó đã hỏi qua rồi, không nói toàn bộ người Hoa bản địa cũng biết, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.Dù nhà họ Diêu có xuống dốc thế nào thì nền tảng năm nào vẫn còn đó, danh tiếng vẫn còn đó.Huống chi, một tháng trước kia, Diêu Khôn còn chuẩn bị thành cháu rể của tài thần Lý Thế An, vô số người chú ý đến hắn.Cuộc sống của Diệp Thư sau này chắc sẽ không được yên bình."Thật có lỗi thật có lỗi." Hoa Chiêu lập tức nói.Diệp Thư lại liếc cô, cô ấy đương nhiên không thực sự tức giận.“Nếu ai đó đến lần nữa, chị sẽ nói rằng chị không biết bệnh của người đó. Bọn hắn còn có thể bắt chị kê đơn? Bọn hắn dám uống chị sẽ dám kê. Chỉ là uống vào bị gì thì đừng oán trách chị.” Diệp Thư cười nói.Cho nên, nổi danh thì nổi danh, phiền toái ngược lại sẽ không có bao nhiêu, nhiều lắm là sẽ có người không ngừng tới bái phỏng, sau đó thất vọng mà về."Chị thật thông minh!" Hoa Chiêu lập tức vỗ mông ngựa một chầu, Diệp Thư cười đến toe toét.Chờ nhiệt độ của thuốc hạ xuống, hai người lập tức dừng cười.Diệp Thư lại biến thành thần y lạnh lùng. . . Học trò.Mà Hoa Chiêu là vừa vặn đắc tội với cô ấy, hiện bởi vì cứu thân nhân của mình, ở sau lưng cô ấy nịnh nọt.Vị học trò của thần y, tự mình từng muỗng từng muỗng mà đem thuốc đút vào trong miệng Diêu Khôn.Người khác có thể nghĩ là cô lo lắng cho người bệnh, rượu thuốc nhiều hơn nữa lấy ra cũng có hạn, lãng phí một giọt cô ấy cũng đau lòng.Cái vẻ mặt thành thật cùng cẩn thận từng li từng tí kia, càng thêm nghênh đón hảo cảm của Diêu Lâm cùng Diêu An.Cái vị học trò của thần y này đâu có kiêu căng? Căn bản chính là mặt lạnh tim nóng!Một chén thuốc cho uống... Nửa giờ, bởi vì Diêu Khôn nuốt vào có chút khó khăn.Ngay từ đầu đều là ngăn chặn miệng của hắn không cho hắn nhổ ra, nửa bát về sau, hắn vậy mà biết tự mình nuốt rồi, đút cũng sắp hết rồi.Thấy sự biến hóa này, Diêu Lâm cùng Diêu An càng kích động mà hai tay nắm tay, bọn họ thấy được hi vọng.Thấy thế, Hoa Chiêu liền ném Diệp Thư ở lại, chính mình về nhà.Diệp Thư còn phải ở chỗ này đút thuốc vài ngày, mà cô còn phải về nhà xem bọn nhỏ.Ngày thứ ba, một chén thuốc vừa mới uống xong, Diêu Khôn liền tỉnh.Khoảnh khắc mở mắt ra, hắn đã nhìn vào một đôi mắt dịu dàng.Cặp mắt kia nhìn hắn, mềm mại, thương tiếc. . . Sau đó là ngạc nhiên, kinh ngạc và vui vẻ!"Anh đã tỉnh?" Diệp Thư vui vẻ mà hét lên.



Bạn cần đăng nhập để bình luận