Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1389 - Chôn Cùng.



Chương 1389 - Chôn Cùng.



Chương 1389: Chôn Cùng.“Ông muốn tôi làm cái gì?” Bà thê lương hỏi.“Chuyện nhỏ thôi.” Hoa Sơn thở hổn hển, nói: “Ngày mai bà dẫn mấy đứa con của cô ta vào trong núi, bà còn nhớ cái suối nước nóng kia không?”Bà Hoa mới chỉ rời khỏi thôn Kháo Sơn mười mấy năm, đương nhiên bà vẫn nhớ rõ cái suối nước nóng nhỏ kia.“Đưa bọn nó tới đó làm gì?” Bà Hoa hỏi.“Chuyện này không cần bà quan tâm.” Hoa Sơn nói.“Tôi không thân với bọn họ, căn bản không quen chúng nó, làm sao mà dẫn đi được.” Bà Hoa nói.“Tôi mặc kệ, nếu bà không đưa được người đến đó thì quay lại mà nhặt xác con gái bà.” Hoa Sơn nói.Bà Hoa hét lên một tiếng: “Đồ độc ác! Nó cũng là con gái ông đấy!”“Tôi sắp chết rồi.” Hoa Sơn thở dốc: “Tôi không quản được nhiều chuyện như thế...”“Chết thì tiếc quá.” Vợ Đại Ngưu đột nhiên lên tiếng: “Tên ngốc kia vẫn chưa lấy vợ đâu, bây giờ đã tăng thêm 500 đồng! Hay là chúng ta đánh gãy chân Hoa Diệp rồi bán cho nhà hắn đi!”“Bảo người nhà hắn dùng xích sắt nhốt nó trong phòng, sẽ không ai phát hiện ra!”Mọi người trong phòng có chút dao động.Tùy tiện đánh chết không bằng bán nó đi lấy 500 đồng.“Tất cả các ngươi đều là sói à? Là lang sói hết ư? Nó là em gái các người!”Bà Hoa nhìn con mình nghẹn ngào mà khóc rống lên.“Nói nhỏ thôi, nếu người khác nghe thấy, tôi đem các người đi chôn cùng.” Hoa Sơn nói.Nói xong, ông ta vẫy tay Hoa Tam Ngưu, chỉ vào Hoa Diệp đang nằm trên đất nói: “Đưa nó vào phòng con canh giữ.”Hoa Tam Ngưu lập tức tiến đến, kéo Hoa Diệp giống như kéo chó chết rời đi.Phụ nữ đều bát nước đổ đi, sớm muộn cũng thành người ngoài, cho nên hồi đó bọn họ vốn dĩ không có chút tình cảm anh em nào cả.Mấy năm không gặp, lúc trước Hoa Diệp còn trộm tiền của cả nhà, hại bọn họ thê thảm như vậy, đừng nói kéo như chó chết, cho dù bảo kéo xác cô ta hắn cũng dám làm!Bà Hoa nhìn ra biểu cảm tuyệt tình của đám người trong phòng, bọn họ thật sự không để hai mẹ con vào mắt.Một ổ lang sói!Bà đột ngột lao xuống đất, nhào về phía Hoa Diệp: “Mẹ hối hận rồi! Mẹ không nên quay về đây! Mẹ tình nguyện chết ở bên ngoài dù trở thành cô hồn dã quỷ cũng không nên trở về!”Bà Hoa năm nay đã 73, vừa nghe nói Hoa Sơn sắp chết, bà như bị kích thích, cảm thấy bản thân cũng không sống được mấy năm nữa.Lá rụng về cội.Đối mặt với nỗi sợ chết chóc, bà sinh ra vô số ảo tưởng, nếu như thật sự lêu lổng bên ngoài, thì một cô hồn dã quỷ trôi nổi ở bên ngoài như bà có bị những con quỷ khác bắt nạt hay không?Bà nghĩ đến việc muốn quay lại tìm mấy đứa con trai.Hoa Sơn không phải là người tốt, nhưng con trai cũng là con của bà, từ nhỏ đều do bà dọn phân, nước tiểu nuôi lớn.Lúc trước bởi vì còn nhỏ nên bọn họ không hiểu chuyện....Bây giờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, cũng đã là ông nội rồi, dù sao cũng nên hiểu chuyện chứ?Cho nên bà Hoa mới muốn quay trở về, nếu Hoa Sơn chết, sau này trong nhà bà là người lớn nhất.Nhưng hiện thực hung hăng giáng cho bà một cái tát, không phải, là vài cái tát, làm cho bà tỉnh mộngNgười bà có thể dựa vào, chỉ có đứa con gái này thôi.“Vậy phải làm sao bây giờ?” Bà Hoa vừa ôm Hoa Diệp vừa khóc.Hoa Diệp mở to mắt, nhìn thẳng vào bà Hoa: “Đi, tìm Hoa Chiêu...”“Thật sao?” Trong lòng bà Hoa thấp thỏm lo âu, lúc trước Hoa Chiêu giúp đỡ mẹ con bà nhiều như vậy, bây giờ bọn họ lại muốn hại con của cô ấy?Đây không phải là táng tận lương tâm sao?Nhưng nếu không đi, người chết chính là con gái bà.Bà có chết hay không, không sao cả! Nếu bà hại con gái mình, khiến hai đứa cháu ngoại không có mẹ, bà chết cũng đáng!Hoa Diệp sốt ruột nhìn mẹ mình: “Tìm Hoa Chiêu...”Đương nhiên không phải đi lừa con người ta! Mà đi nói cho Hoa Chiêu biết chuyện Hoa Sơn muốn hại con của cô ấy!Bà Hoa từ trước đến nay không được nhanh nhạy lắm, lúc này vẫn chưa hiểu ý của cô.Nhưng Hoa Sơn thì hiểu.Đứa con gái này không đồng lòng với bọn họ, thật sự không thể giữ lại.Bán cho thằng ngốc kia sau này ắt hẳn sẽ xảy ra hậu họa, không bằng, đi xuống hầu hạ ông ta.“Mang đi đi.” Đôi mắt già nua vẩn đục trợn trừng lên nhìn Hoa Tam Ngưu một cái, Hoa Tam Ngưu lập tức kéo người rời đi.Hoa Sơn cũng không nói nhiều, như vậy sẽ nhắc nhở bà Hoa.“Mẹ!...” Hoa Diệp gấp muốn chết, cô cứ lẳng lặng nhìn thẳng bà Hoa.“Đi tìm....”“Bang” một tiếng, cô bị Hoa Tam Ngưu đánh mạnh vào sau ót, lập tức hôn mê.“Tiểu Diệp! Tiểu Diệp!” Bà Hoa lo lắng.“Mau nghĩ lại xem ngày mai làm thế nào để dẫn được mấy đứa con của Hoa Chiêu đến suối nước nóng đi, chỉ cần bà đưa chúng nó đến, tôi sẽ tha cho các người, lập tức thả người, để bà dẫn nó đi khỏi đây.” Hoa Sơn lừa dối nói.Trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm, sẽ dẫn hai người này đi xuống hầu hạ mình.Bà Hoa hoang mang lo sợ, bây giờ bà chỉ nghĩ làm sao để nhanh chóng cứu con gái.Trên đời này còn ai có thể cứu con gái bà? Chỉ có Hoa Chiêu!Rốt cuộc bà cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của Hoa Diệp.Nhưng bà không lộ ra, dù sao bà cũng không phải kẻ ngốc.Chỉ ngơ ngác ngồi trên giường đất.Mà vợ Đại Ngưu và Hoa Kim Hoa Ngân lại đau đến không chịu nổi.Bọn họ cởi giày, nhìn bàn chân sưng tấy y hệt cái móng heo, hơn nữa còn xanh xanh tím tím trông cực kỳ đáng sợ, vừa nhìn đã biết là bị gãy xương.“Mau gọi người trong thôn tới xem! Chân chúng ta chính là bị thằng ranh con nhà Hoa Chiêu đá hỏng rồi! Bắt cô ta đền tiền bồi thường đi!” Vợ Đại Ngưu hưng phấn cứ như mình nắm đằng chuôi.Vợ Nhị Ngưu nghe lời, ba đứa con của cô ta què rồi, nhất định phải tìm Hoa Chiêu đòi bồi thường!Bà ta lập tức lao ra cổng gọi người trong thôn vào xem, để bọn họ làm chứng cho mình.Nhưng không một ai để ý đến bà ta.“Gãy xương có cái gì hay mà xem? Tôi phải về nhà ăn cơm.”“Tôi phải xuống ruộng xem hoa màu.”“Ai đá? Một đứa nhỏ bảy tuổi đá á? Tôi không tin.”“Tôi cũng không nhìn thấy.”“Thấy tôi cũng chẳng tin, khẳng định là lúc về các người tự đánh gãy chân mình, muốn vòi tiền chứ g씓Đúng! Nhất định là như thế! Một cái chân gãy có thể đòi mấy ngàn đồng. Oa! Cái chân này cũng thật có giá! Tôi cũng động tâm!”“Tôi cũng thế! Để tôi về nhà đánh gãy chân mình, sau đó hỏi Hoa Chiêu đòi mấy ngàn đồng, cô ấy có cho tôi không nhỉ?”“Ha ha ha, người ta cũng chẳng phải đồ ngốc! Ông gãy chân, liên quan gì đến người ta?”Đám người mồm năm miệng mười, chèn ép nói.Thật ra bọn họ tin mấy người nhà Hoa Sơn đều bị Tiểu Thận Hành dẫm, nhưng bọn họ không muốn nói!Vợ Nhị Ngưu từ trước đến nay trì độn, còn tưởng rằng mọi người thật sự nghĩ như vậy, bắt đầu tức giận mắng chửi người.Vợ Đại Ngưu ở trong phòng nghe thấy thế trong lòng bừng bừng tức giận. Trước mắt đừng quan tâm có bồi thường tiền hay không, đưa bà ta đến bệnh viện trước đã. Đau muốn chết!Hoa Đại Ngưu lại đánh xe bò, đưa mấy người đến bệnh viện trên trấn.Hoa Sơn và Hoa Nhị Ngưu, Tam Ngưu cộng thêm mấy đứa cháu ở nhà, trông Hoa Diệp và bà Hoa.Cả nhà bọn hắn chỉ có thể đặt hy vọng lên người bà Hoa.Dựa vào bọn hắn, tuyệt đối sẽ không thể dẫn mấy đứa con của Hoa Chiêu ra ngoàiBọn hắn hiểu rõ.Người trong thôn, sẽ không giúp bọn hắn.Bây giờ phải dựa vào bà Hoa.Cả nhà bọn hắn thay phiên nhau gác đêm, không được nghỉ ngơi tử tế.Sau đó bọn hắn quên mất.Hoa Hổ Hoa Báo vẫn còn đang ngâm trong nước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận