Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1528 - Tôi muốn Chu Ký



Chương 1528 - Tôi muốn Chu Ký



Chương 1528: Tôi muốn Chu KýRa đến bên ngoài, Chu Văn Hiên mời Hoa Chiêu và Diệp Thư lên xe.Đồ trang sức đặt ở trong cửa hàng, đâu có mang theo trên người.Hoa Chiêu cũng muốn đến cửa hàng của gia đình anh ta xem thử, nhưng lại từ chối ngồi xe của anh ta, cùng Diệp Thư lên xe của mình.Lên xe Diệp Thư lại hỏi: "Cứ đi như vậy à? Bên kia mở kết quả thì thế nào? Em chọn trúng rất nhiều đúng không? Cứ để cho bọn họ chặn đầu hết sao?""Chặn thì cứ chặn thôi." Hoa Chiêu cười hì hì."Em tùy tiện đưa ra mấy cái giá cao, chắc có thể trúng, những cái khác đều chưa chắc trúng, mà những khối đá em thật sự chọn trúng, người đấu giá không phải là em nha, bọn họ sẽ không chặn." Hoa Chiêu nói.Hôm nay vận may của cô không tệ, trường hợp này rất dễ gặp phải người chọn trùng với mình, chắc chắn có rất nhiều người muốn chặn cô.Còn chuyện cuối cùng nội bộ bọn họ sẽ thương lượng thế nào, để cho ai trúng, cô mặc kệ, cũng không quản được.Bọn họ cũng không chặn tất cả, chắc chỉ là một nhóm người nhỏ, muốn chặn những khối mà cô chọn trúng.Hoặc là thương nhân đá thô đích thân ra tay, chặn lại những khối đá thô mà mình không muốn bán đi với giá thấp.Mặc kệ tình huống nào, cô ở lại cũng không có ích gì.Cô không muốn làm ầm lên, vạch trần bọn họ ngay trước mặt mọi người, cô và Chu Văn Hiên đều có cùng chủ ý."Chị, trong tay em thật sự có nhiều đá. Chị cũng biết rồi đấy, cắt ra rồi để ở đó rất lãng phí, chính mình giữ lại cũng chẳng có ích gì, tặng cho người khác lại không thích hợp, không bằng bán."Hoa Chiêu nói: "Bán ngọc thô cho thương nhân châu báu thì quá lỗ, bọn họ lời một khoản năm mươi phần trăm, thậm chí còn nhiều hơn nữa kìa."Diệp Thư có chút hiểu ra: "Cho nên em cũng muốn làm khó dễ Chu Văn Hiên một chút? Anh ta có thể thu mua một ít nguyên liệu từ thương nhân khác, nhưng phải mua của em với giá cao? Chủ ý này không tồi!”Chu Văn Hiên có thể mang chuyện này đi gây khó dễ cho người khác, các cô cũng có thể dùng chuyện này để gây khó dễ cho Chu Văn Hiên.Vẫn là câu nói kia: "Không đồng ý thì lập tức đưa ra ánh sáng.""Không." Hoa Chiêu cười nói: "Chỉ bán mấy khối ngọc thô không có ý nghĩa, em muốn Chu Ký."Diệp Thư hít một hơi khí lạnh.Đột nhiên bắt đầu đồng tình với Chu Văn Hiên.Bây giờ chắc chắn anh ta đang vui sướng cho rằng mình sắp phát tài, nhưng không biết rằng mình sắp sửa bị nuốt."Ha ha ha, em là loại người đó sao? Lối ăn của em rất đẹp mắt." Hoa Chiêu cười nói: "Anh ta sẽ không lỗ, sau này nhất định anh ta sẽ biết ơn em."Biết ơn hay không biết ơn thì Diệp Thư không biết, lối ăn của Hoa Chiêu có khó coi hay không thì Diệp Thư lại biết.Chỉ cần mình không lỗ, cô ấy sẽ không tức giận.Hồng Kông không lớn, Chu Ký lại cách đó không xa, nửa giờ sau đã đến nơi.Hoa Chiêu xuống xe, đánh giá cửa hàng vừa cổ kính lại nguy nga lộng lẫy, gật đầu một cái: "Không tồi không tồi, nhìn rất có đẳng cấp.""Cảm ơn lời khen ngợi của cô." Chu Văn Hiên đích thân mở cửa, nghênh đón hai người đi vào.Ông chủ đích thân chiêu đãi, tất nhiên không cần nhân viên cửa hàng làm gì, bọn họ đứng xa xa tò mò đánh giá Hoa Chiêu và Diệp Thư.Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phụ nữ tới chọn đồ trang sức, người nào là bạn gái của cậu chủ nhỉ? Cậu chủ có bạn gái từ lúc nào thế? Thật đau lòng!"Đi mang hết cả nhóm đồ trang sức mới làm tháng trước ra đây." Chu Văn Hiên đưa Hoa Chiêu và Diệp Thư vào phòng khách quý nói.Giám đốc lập tức đi ngay, nhanh chóng cầm một hộp trang sức trở lại, mở ra.Bày la liệt một đống lớn, dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vòng tay vân vân."Xem ra Chu Ký làm ăn không tệ nha, một tháng đã ra nhiều sản phẩm mới như vậy." Hoa Chiêu nói.Vốn dĩ không hứng thú lắm, Diệp Thư nhìn đồ trang sức trước mắt cũng sinh ra chút hứng thú.Đừng nói, đồ trang sức của Chu Ký làm ra đúng là rất đẹp mắt, rất nhiều thiết kế rất mới mẻ và độc đáo, rất trẻ trung.Không phải là mấy kiểu hạt châu, vòng tay nghìn năm như một.Đặc biệt là chiếc nhẫn và hoa tai, kiểu dáng rất khác biệt.Thật ra thì những mẫu này mấy thập niên sau rất thường gặp, lại không được yêu thích, rất nhiều người đều cảm thấy rất ngây thơ, không trang trọng, bây giờ tuyệt đối là những mẫu mới mẻ độc đáo.Hoa Chiêu càng hài lòng với Chu Ký.Cô còn trông cậy vào Chu Ký kiếm tiền cho cô đây.Cô có nhiều đá thô như vậy, bên trong có không ít thứ tốt, cô không cắt ra nữa, định sau này bán nguyên liệu thô…Có cực phẩm, chắc chắn tăng mạnh, tất nhiên cô muốn tự mình giữ lại.Cô không phải là thần tài, đưa tiền cho người khác.Những loại ngọc cực phẩm này sau khi cắt ra, năng lượng bị cô hấp thu, không bán thì để trong nhà làm gì?Đế vương thì có một khối trưng bày ở đó để ngắm là được, bày nhiều nhìn cũng chán, còn chiếm chỗ ~~Không bằng bán lấy tiền.Bán nguyên liệu đã cắt hết ra thì đáng tiếc, lỗ nặng.Hoa Chiêu từng nghĩ tới chuyện tự mình mở một công ty châu báu, hoặc là phòng làm việc, đặc biệt bán đồ trang sức từ chất liệu cực phẩm.Nhưng mà kinh doanh một công ty cần quá nhiều tinh lực.Mấy đứa trẻ của cô đã tiêu tốn tất cả tinh lực rồi, còn lại một chút cho các sản nghiệp đang kinh doanh, quả thật không thể phân tâm thêm được nữa.Bây giờ gặp được Chu Văn Hiên, vừa khéo."Thích mẫu nào? Cứ chọn tùy ý!" Chu Văn Hiên cắn răng nói một cách phóng khoáng.Hoa Chiêu nhìn anh ta cười.Đối mặt với người đẹp như mình và Diệp Thư, anh ta tặng mấy món trang sức nhỏ còn phải cắn răng, nói rõ người này rất hẹp hòi.Hơn nữa tặng đồ trang sức cho các cô cũng có mục đích, muốn lấy lại được nhiều hơn.Không tệ không tệ ~Không phải là mấy kẻ con ông cháu cha thấy phụ nữ là đầu óc mơ màng.Nếu anh ta là loại người như vậy, bây giờ cô đã xoay người rời đi."Anh Chu, Chu Ký có mấy người góp vốn? Ở Chu Ký, anh nằm ở vị trí nào?" Hoa Chiêu hỏi.Còn về tài sản, quy mô, những thứ đó cô không quan tâm, nó sẽ thay đổi sau khi cô đến.Không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, vừa ý với anh ta rồi à? ?Chu Văn Hiên đột nhiên dè dặt chỉnh trang lại quần áo một chút, có chút xấu hổ giới thiệu: "Chu Ký có ba người góp vốn, cổ đông lớn là ông nội tôi, sau đó là bố tôi, cuối cùng là chú hai của tôi.”"Tôi là cháu trai trưởng của nhà họ Chu, cũng là cháu trai duy nhất, ông nội nói sau này cổ phần trong tay ông ấy đều cho tôi, còn có bố tôi. Chú hai của tôi thì chắc sẽ để lại cho chị họ tôi, nhưng mà trong tay chú ấy chỉ có mười phần trăm cổ phần."Chu Văn Hiên nói hết những chuyện không cần phải giấu giếm, bởi vì đây đều là những tin tức đại chúng đều biết.Mấy tờ báo nhỏ toàn bàn về chuyện gia đình bọn họ, đặc biệt là xôn xao mấy chuyện scandal của chú hai, đều đang đoán xem ông ấy có khả năng tìm phụ nữ bên ngoài sinh con trai hay không.Hoa Chiêu rất hài lòng với thân phận của anh ta.Cô sau khi tiếp xúc với Chu Văn Hiên, cảm thấy người này có thể phát triển, nhưng nếu như anh ta chỉ là tên lâu la nhỏ ở Chu Ký, vậy thì tương đối phiền toái.Quá ư là tốt, bớt chuyện.Hoa Chiêu nói ngay vào điểm chính: "Chuyện hôm nay, anh tính ra bao nhiêu tiền bịt miệng?"Cô lại nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta...Chu Văn Hiên có chút bất ngờ, lại cảm thấy hợp tình lý.Cô gái này là người ra tay rộng rãi, không phải xuất thân từ gia đình bình thường, có lẽ còn giàu có hơn anh ta, kiến thức không ít cũng là điều tất nhiên."Cô ra giá đi." Chu Văn Hiên nói."Vậy thì năm mươi phần trăm cổ phần của Chu Ký đi." Hoa Chiêu nói.Hả? ? ?Chu Văn Hiên ngạc nhiên nhìn cô."Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô Phương, miệng cá voi cũng không lớn như vậy đâu." Chu Văn Hiên nói."Ha ha ha." Hoa Chiêu cười to."Chuyện này đúng là không đáng giá nhiều tiền như vậy." Hoa Chiêu nói: "Dù sao chuyện bị tôi nhìn thấu, sớm muộn gì cũng phải đưa ra ánh sáng, cho dù không bị đưa ra ánh sáng, cũng chưa chắc bọn họ sẽ cắt ra nguyên liệu thô tốt gì.""Tôi thì khác, trong nhà tôi nguyên liệu thô chất thành núi." Hoa Chiêu nói.Cô cầm một xấp hình từ trong túi xách ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận