Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1505 - Anh ta biết ghi âm



Chương 1505 - Anh ta biết ghi âm



Chương 1505: Anh ta biết ghi âmMọi người nhìn O’Neill, lấy tiền của phụ nữ mua đồ trang sức cho một người phụ nữ khác, đúng là một thằng đàn ông đểu cáng.Nhưng người phụ này hơi quen mắt.Susana gần bốn mươi tuổi rồi, mà nhan sắc của người Mỹ hơn bốn mươi tuổi đã có phần sa sút, hơn nữa Susana đeo kính râm lớn, không ai nhận ra.O’Neill nhìn chằm chằm Susana, nói: “Chị! Giờ là lúc nào rồi? Tiêu một khoản tiền nhỏ mà thôi, em không mang chi phiếu theo, nếu không cũng chẳng cần chị.”O’Neill như giải thích với mọi người.Ánh mắt mọi người nhìn anh ta tốt hơn một chút, hóa ra là chị gái, không phải phú bà bao nuôi anh ta, thế còn tạm được.Nhưng Susana hiểu, trọng điểm chỉ ở câu đầu.Cô ta suýt thì lỡ miệng.Sau khi kích động trôi qua, Susana không thể cãi nhau với O’Neill, chỉ có thể đưa chi phiếu cho anh ta.Cửa hàng trưởng mon men cầm đi tự mình gọi đối chiếu với ngân hàng.Sau một loạt hành động, Hoa Chiêu lấy được đồ trang sức của mình.“Cảm ơn nhé.” Hoa Chiêu cười nói với O’Neill.O’Neill bỗng mỉm cười: “Cô đã cứu mạng tôi, tặng cô ít đồ mà thôi, cô thích là được.”Câu này cũng nói cho Susana nghe, đừng tỏ thái độ tưởng rằng anh ta tiêu tiền bậy bạ!Susana làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm Hoa Chiêu như muốn nói gì đó.Hoa Chiêu kéo Diệp Thư định đi.Susana đuổi theo, đi bên cạnh cô.“Cô Susana có chuyện gì sao?” Hoa Chiêu hỏi.Cô đã hỏi rồi thì Susana bèn nói thẳng: “Cô nhớ người đàn ông cô gặp ở nhà tôi mấy năm trước không? Chính là người đàn ông kết hôn với tôi ấy! Mấy năm này cô có gặp anh ấy không?”Susana nhìn qua nhìn lại Hoa Chiêu và Diệp Thư.Một người sinh ra đứa con có vẻ ngoài rất giống Tô Hằng, một người anh ta từng bắt chuyện, bây giờ hai người đứng chung một chỗ, không ai từng gặp qua sao?O’Neill ở trong nói chuyện với cửa hàng trưởng, đi ra muộn hơn một chút, vừa ra tới nơi đã nghe thấy Susana hỏi như thế, dọa anh ta sợ lảo đảo, suýt thì vấp ngã.Anh ta trừng mắt nhìn Susana, sao lại hỏi thẳng như vậy? Quanh co đâu? Lén lút đâu? Chiến lược đâu?Đáng ra không nên dẫn chị ta theo!Hoa Chiêu nghi hoặc nhìn Susana, sau đó đột nhiên nói: “Cô nói cái người đàn ông từ chối cô ngay trước mặt mọi người ấy hả, chưa từng gặp.”Susana bỗng cau mày, nhìn hai người, ánh mắt không tin.Nếu gặp riêng thì chắc chắn cô ta sẽ tin nhưng cô lại đi cùng Diệp Thư, còn nói ra lời này, cô ta hơi không tin.Cô ta cực kỳ muốn hỏi thẳng Diệp Thư, tại sao con trai cô ấy lại giống Tô Hằng như thế.May là cô ta còn chút lý trí.O’Neill xông ra, kéo Susana đi.Nhưng anh ta vẫn quay đầu cười nói: “Cô Phương, chúng ta cùng nhau trở về khách sạn đi.”“Được.”Hoa Chiêu vẫy tay, năm chiếc xe mới mua chạy tới, đều do vệ sĩ của cô lái.“Hôm nay thực sự rất cảm ơn anh O’Neill, còn tặng tôi nhiều ô tô thế này nữa.” Cô nói xong thì nhìn Susana mỉm cười, lên chiếc xe đầu tiên đi mất.Susana tức đến mức lệnh mũi luôn rồi.“Em còn tặng ô tô cho cô ta nữa, còn nhiều như thế! Đúng là người phụ nữ lòng tham không đáy!” Susana tức giận nói.Nhìn chiếc ô tô lái đi mất, cô ta càng tức, nhìn O’Neill hơi trào phúng: “Hơn nữa, em bỏ ra nhiều tiền cho cô ta như thế mà ngay cả tư cách ngồi cùng một chiếc xe với cô ta cũng không có, cô ta chỉ coi em là kẻ ngu ngốc để đùa giỡn thôi.”Trước đây, Susana rất thích cậu em trai O’Neill, hơn nữa rất sợ anh ta, địa vị của O’Neill ở tổ chức họ cũng khác biệt.Nhưng bây giờ thì khác, cô ta là người giàu nhất trong nhà, O’Neill đi ra ngoài làm tên ngốc cũng phải xài tiền của cô ta.Gì mà không mang chi phiếu chứ? Mang theo cũng không có nhiều tiền như thế!Tiền tài quyết định địa vị gia đình, hơn nữa còn bị tổ chức đuổi đi, vì thế bây giờ Susana không sợ O’Neill nữa.Giống như một người chị bình thường, dám đánh dám mắng em trai.“Câm miệng! Ngu ngốc!” O’Neill hét lên.Anh ta cũng giống em trai bình thường, dám mắng chị gái.“Chị thì biết cái gì, người ta là người có tiền, còn nhiều hơn chị! Em tiêu ít tiền cho cô ấy thì sao? Chút tiền ấy chẳng lọt vào mắt người ta đâu, mau thu hồi vẻ mặt đau lòng của chị đi, cẩn thận bị cô ấy nhìn thấy rồi cười nhạo chị!” O’Neill nói.“Cô ta có bao nhiêu tiền? Cho em xem của cải rồi hả?” Susana không tin nhưng không lớn tiếng như trước đó nữa.“Em vừa hỏi quản lý cửa hàng đá quý, cái vòng tên tay cô Phương trị giá một nghìn vạn đô la Hồng Kông trở lên, còn Diệp Thư, chị biết cô ta có bao nhiêu tiền rồi đấy.”O’Neill nói: “Chị quên chúng ta còn có một mục đích, là mua lại Diêu Ký sao?”Bọn họ hạ độc Diệp Thư, lại ra tay từ những mặt khác để ngáng chân Diêu Ký, hi vọng phân chia Diêu Ký từ trong nội bộ, sau đó nhân cơ hội chiếm đoạt.Nếu Mori Địch Luân không được, công ty quân sự của dòng họ sẽ chuyển cho người khác, mảng công nghiệp quân sự ấy, O’Neill và Susana đều không gánh nổi.Chỉ có thể làm những việc khác.Tự gây dựng sự nghiệp khó khăn và nguy hiểm nhường nào? Chi bằng kiếm cái có sẵn!Mà Diêu Ký là tập đoàn của người châu Á lập nên trong thời gian rất ngắn, là chỗ dễ ra tay nhất.Mấy bước đầu đều rất thành công.“Đến thời khắc cuối cùng rồi, chị giữ mồm miệng cho tốt đi! Đừng chọc giận bọn họ!” O’Neill uy hiếp.Không thể chọc vào Diệp Thư, dựa vào công hiệu của thuốc thì tình cách cô ấy sẽ trở nên nóng nảy, không chừng ngày nào đó sẽ nổi giận đột tử.Chắc chắn người chọc cô ấy tức chết không phải bọn họ.Cũng không thể chọc vào Hoa Chiêu, cô chủ giàu có như thế, hiện giờ anh ta rất cần.Vốn người trong giới đều biết chuyện nhà bọn họ, anh ta muốn cưới thêm một người phụ nữ có gia cảnh tốt cũng không dễ dàng.Đúng lúc, ông trời cho anh ta gặp được Hoa Chiêu.Susana chỉ hừ một tiếng, nghĩ đến gì đó, đột nhiên hỏi: “Nhiều năm không gặp, chắc tuổi cô ta cũng không còn nhỏ đâu nhỉ? Không phải kết hôn từ lâu rồi đấy chứ? Ha! Không chừng có mấy đứa con rồi ấy! Em đừng để người ta đùa giỡn!”Trước kia lúc gặp quý cô họ Phương này, cô ta nhìn như mới mười tám tuổi, bây giờ trông vẫn như mười tám tuổi!Nhìn lại bản thân cô ta, từ người đẹp biến thành phụ nữ già rồi.Tức chết cô ta mất thôi!“Chắc là không đâu.” O’Neill nói: “Vóc dáng cô ấy không giống người từng sinh con.”“Hừ.” Susana không phủ nhận điểm này.“Cô chủ nhà giàu từng tuổi này rồi mà không ai thèm lấy? Chắc chắn có vấn đề!” Cô ta hỏi: “Bước tiếp theo phải làm gì? Tiếp tục tiêu tiền cho cô ta? Muốn tiêu thì tự dùng tiền của em, đừng hòng đòi một đồng nào từ chị nữa! Còn một trăm hai mươi vạn trước đó, nhớ trả lại chị trong vòng một năm! Thiếu một đồng cũng không được.”O’Neill buồn bực vẫy tay với cô ta: “Chị cứ quản lý cái miệng của chị cho tốt là được, đừng hỏi linh tinh gì khác, bứt dây động rừng, còn lại cứ giao cho em.”“Chị không thèm hỏi.” Susana mở cửa xe, không khách khí nói với tài xế: “Chạy đi!”Một vệ sĩ của Hoa Chiêu lái xe mới đang chờ bọn họ ở kia.Người ta bỏ tiền mua xe, ngồi một lát cũng được.Trước đó O’Neill và Susana lớn tiếng nói chuyện ngày cạnh xe cũng không sợ bị người trong xe nghe thấy.Bọn họ đều dùng tiếng Latinh, rất ít người biết, một vệ sĩ châu Á sao có khả năng nghe hiểu được.Vệ sĩ không hiểu thật, nhưng anh ta biết ghi âm...



Bạn cần đăng nhập để bình luận