Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 701 - Không Nỡ.



Chương 701 - Không Nỡ.



Chương 701: Không Nỡ.Một người phụ nữ tóc vàng dáng người xinh đẹp, mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác da mỏng và quần tây bó chặt quanh người, đứng ở cửa nói chuyện với nhân viên bảo vệ.Hoa Chiêu huýt sáo, quay đầu hỏi: "Ai vậy?"Ánh mắt của cô có chút dữ tợn, chẳng lẽ ngoại trừ Chu Mạn Lệ còn có người "cộng sự" khác?Trong lòng Diệp Thâm đổ mồ hôi, trên mặt lại không chột dạ: "Gặp nhau trong một bữa tiệc đấy, cũng không tính là biết, anh cùng cô ta thực sự không quen."Vừa dứt lời điện thoại bên cạnh đã vang lên, bảo vệ cổng hỏi có cho vị tiểu thư này vào trong hay không."Nói với cô ta tôi đang có hẹn, không rảnh gặp những người phụ nữ khác." Diệp Thâm nói xong cúp điện thoại.Hoa Chiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, tuy rất xa, nhưng tầm mắt của cô có thể thấy rõ người phụ nữ kia có chút ngẩn người, sau đó nhìn chằm chằm vào biệt thự nửa ngày, cuối cùng hầm hừ mà bước đi."Hừ." Hoa Chiêu ê ẩm mà hừ một cái coi như xong, không có níu lấy không thả.Trong cuộc sổng thỉnh thoảng có chút dấm chua rất tốt, nhưng một vại dấm chua thì không làm được."Buổi tối anh muốn đến nhà Dương Trung ăn cơm? Có thể gặp nguy hiểm hay không?" Cô vừa lôi kéo Diệp Thâm đi dạo quanh cái biệt thự này, vừa nói."Đã biết lỗ tai em rất thính, không nghĩ tới lại thính như vậy." Diệp Thâm cười nói một câu, nếu như anh nhớ không lầm, lúc ấy cô cũng đã đi đến đường cái đối diện rồi."Đừng ngắt lời. Hai người các anh đã giơ súng giằng co một trận, vậy mà còn có thể được mời ăn cơm, hắn quan trọng như vậy?" Hoa Chiêu hỏi.Chuyện Dương Trung cùng cha hắn là mục tiêu nhiệm vụ, Diệp Thâm cũng không nói cho cô biết, nhưng hiện tại cô có chút đoán được.Diệp Thâm nhìn chằm chằm vào cô, gật gật đầu: "Rất quan trọng.""Được rồi." Hoa Chiêu đã hiểu, do dự vài giây hỏi: "Cần em hỗ trợ không?"Diệp Thâm thoáng cái nở nụ cười: "Em an toàn, là đã giúp anh rất nhiều rồi. Nghe lời, buổi tối ở nhà chờ anh trở lại."Hôm nay hai người ở này trong nhà như hình với bóng.Diệp Thâm kể cho cô trải nghiệm của mình ở chỗ này, Hoa Chiêu nói cho anh ấy những chuyện lý thú của 3 bảo bảo, hai người có chuyện nói mãi không hết.Lúc chạng vạng tối, Diệp Thâm miễn cưỡng tạm biệt Hoa Chiêu, ngồi xe đến nhà Dương Lập Dân.Nhìn ô tô của anh biến mất, không biết vì cái gì, trong lòng Hoa Chiêu đột nhiên có chút không nỡ."Anh ấy lợi hại như vậy, còn mang theo nhiều người như vậy, có thể có nguy hiểm gì." Hoa Chiêu thì thào tự an ủi mình.Bất quá mỗi một lần Diệp Thâm rời nhà đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô đều có loại cảm giác không nỡ này.Hoa Chiêu lắc đầu, không để cho mình nghĩ nhiều.Hiện tại suy nghĩ nhiều cũng vô dụng rồi.Nhà Dương Lập Dân ở thành phố bên kia, sau hai giờ ô tô lái vào một tòa trang viên."Ha ha ha! Tô tiên sinh đến thăm, Dương mỗ rất vinh hạnh ah!" Dương Lập Dân hơn 50 tuổi vậy mà tự mình đứng ở cửa ra vào nghênh đón Diệp Thâm, nhìn thấy anh liền thoải mái cười to.Phần này lễ ngộ, làm cho những người quen thuộc Dương Lập Dân chứng kiến được đã giật mình, ông ta cũng không phải là người bình dị gần gũi như vậy, người không có địa vị, thậm chí đến tư cách cùng ông ta nói chuyện cũng không có.Mà tài sản cùng bối cảnh của Diệp Thâm, theo lý thuộc về nhóm người chưa đủ địa vị."Dương tiên sinh khách khí, gọi tôi là Tô Hằng là được rồi." Đối với lễ nghĩa này của Dương Lập Dân, Diệp Thâm cũng có chút ít cảnh giác.Nếu như Dương Lập Dân thực sự coi trọng anh như vậy, cũng sẽ không biết nhau nửa năm, hôm nay mới mời anh đến trong nhà ăn cơm."Tốt, tôi đây liền không khách khí, a Hằng, mau mời tiến." Không phải Tô Hằng, thoáng cái chính là a Hằng rồi.Diệp Thâm cười cười, cùng ông ta tiến vào nhà.Đồ nội thất của Dương gia, hết sức xa hoa, vừa vào nhà đã có thể cảm nhận được bốn chữ, vàng son lộng lẫy.Trên vách tường in tranh, đều là vàng lá đấy, tất cả tay cầm của cửa, còn có một chút đồ vật nhỏ không ngờ đến, đều là vàng ròng đấy.Tương truyền nói rằng người này đặc biệt yêu tài, lòng tham không đáy, xem ra tám chín phần mười là đúng rồi.Diệp Thâm ở phòng khách ngồi xuống, phát hiện tay cầm ở ghế sô pha đều là mạ vàng đấy."Như thế nào? Thích không?" Dương Lập Dân vậy mà hỏi.Diệp Thâm gật gật đầu: "Hoàng cung cũng không gì hơn chỗ này rồi.""Ha ha ha ha!" Những lời này thoáng cái đã gãi đến chỗ ngứa của Dương Lập Dân, ôn ta chẳng những thích tiền, ông ta còn thích quyền.Không phải các hoàng đế thời cổ đại đều trang trí như thế này sao? Ông ta chính là muốn đem nhà mình làm thành Hoàng cung!Tô Hằng này, rất tinh mắt nha!"Tiểu thư đâu rồi? Gọi con bé xuống dùng cơm!" Dương Lập Dân nói với người hầu.Người hầu lập tức lên lầu.Một lúc sau, một bóng người bước xuống từ cầu thang xoắn ốc, một cố gái với trang phục lộng lẫy, vẻ mặt không tình nguyện, giày cao gót dẫm mạnh vào tấm thảm lông dê, nhưng vẫn phát ra âm thanh."Cha! Người ta muốn giảm béo, buổi tối không ăn!" Cô gái bĩu môi hô.Bộ dáng xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào."Giảm cái gì mà giảm? Con xem con đã gầy thành cái dạng gì rồi hả? Tin tưởng cha, đàn ông không thích mấy cô gái quá gầy." Dương Lập Dân vẻ mặt yêu chiều nói.Cô gái rẽ góc cầu thang xoắn ốc, nhếch miệng nhìn cha mình, nhưng cô ta lại nhìn thấy Diệp Thâm bên cạnh cha mình.Anh thật sự so với người đàn ông hơn 50, vẻ mặt trung hậu như Dương Lập Dân có thể hấp dẫn ánh mắt nhiều hơn.Cô gái dừng chân lại gần như bước lên không trung, trợn to hai mắt nhìn Diệp Thâm."Đây là con gái tôi Dương Chân." Dương Lập Dân cười nói: "Năm nay 18 tuổi, vừa lên đại học, hôm nay hiếm khi được nghỉ ở nhà.""Chân Chân, mau tới đây chào Tô tiên sinh, con gọi anh Tô là tốt rồi." Dương Lập Dân lại nói với Dương Chân.Hai mắt Dương Chân sáng ngời, một bước ba bậc mà nhảy xuống dưới, đứng ở trước mặt Diệp Thâm cười nói: "Anh Tô!"Trước kia cha đã từng nói qua với cô ta, muốn giới thiệu cho cô ta một thanh niên tài tuấn hơn 30 tuổi, còn là một người nhập cư trái phép, nhà giàu mới nổi.Cô ta nghe xong liền không muốn! Trên lầu cáu kỉnh, nhưng đến cùng cũng không dám cãi lời cha, phải xuống gặp một lần.Kết quả không nghĩ tới lại được kinh ngạc và vui vẻ!Ở nơi này là người nhập cư trái phép khách, nhà giàu mới nổi? Người này rõ ràng là hoàng từ từ trong truyện cổ tích đi ra! Hơn nữa còn là quý công tử mà cô ta ưa thích!Cô ta không thích hoàng tử tóc vàng mắt xanh, tiếp xúc qua mấy người, luôn không hài lòng, hơn nữa cô ta có thể phát hiện, đối phương kỳ thật rất xem thường cô ta.Diệp Thâm nhìn cô ta, chỉ là nhàn nhạt gật đầu.Lại thêm một người. . . . . Thật sự là không yên rồi.Lại để cho vợ anh biết, lại "Hừ" anh.Bất quá, anh cũng rốt cuộc rõ Dương Lập Dân vì sao lại tỏ thái độ như vậy rồi, đây là muốn tìm con rể?"Tới tới tới, ăn cơm." Dương Lập Dân mời hai người đến bàn ăn.Diệp Thâm nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: "Dương Trung đâu?""Không biết." Dương Lập Dân tùy ý nói ra: "Người trẻ tuổi, có thế giới của mình, không muốn cùng một ông già như tôi cùng ăn cơm rồi, chê tôi phiền."Đồ ăn đi lên, Dương Lập Dân tri kỷ mà phân phó quản gia: "Những người Tô Hằng mang tới đâu? Nhất định phải chiêu đãi thật tốt.""Dạ tiên sinh." Quản gia xuống dưới tự mình đi an bài."Tới tới tới, chúng ta ăn cơm." Dương Lập Dân nhiệt tình mà chiêu đãi Diệp Thâm.Diệp Thâm nhìn đồ ăn phong phú trước mắt, nhìn Dương Lập Dân cùng Dương Chân đều động đũa, hắn mới động đũa....Hoa Chiêu một mình ăn cơm tối.Diệp Thâm cũng sống trong trang viên, nhà chính tuy lớn nhưng không ai được tùy ý ra vào, mỗi ngày chỉ có thời gian cố định mới có bảo mẫu vào nhà dọn dẹp vệ sinh.Thời gian khác, bảo mẫu cùng bảo vệ đều sống trong các khu nhà phụ riêng biệt.Cách nơi này có chút xa.Diệp Thâm trước khi đi đã dặn không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không có người đến nấu cơm cho Hoa Chiêu, đồ ăn đều là chính cô làm đấy.Nhưng cô cảm thấy đồ ăn hôm nay thật vô vị, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.Ăn vào một nửa, cô không thể chịu nổi nữa nên đặt đũa xuống, rời khỏi tòa nhà chính, đi về phía tòa nhà phụ.Các vệ sĩ đã ăn xong và tự do đi lại.Diệp Thâm có 10 vệ sĩ, bình thường đều đi theo anh ấy, hung hăng càn quấy.Nhưng hôm nay lúc đi anh chỉ mang theo 5 người, những người còn lại ở lại bảo vệ Hoa Chiêu.Nhìn thấy Hoa Chiêu, tất cả mọi người đều rất bất ngờ.Ngoại trừ lúc lôi kéo Hoa Chiêu từ trong quán cafe đi ra, bọn hắn chưa từng tiếp xúc gần gũi với cô.Hiện tại cô là người trong lòng ông chủ, bọn hắn không dám liếc mắt nhìn nhiều."Các người có biết Tô Hằng đi đâu không? Tôi muốn đi tìm anh ấy! Mang tôi đi tìm anh ấy!" Hoa Chiêu nói ra.Mấy người vệ sĩ liếc nhau, chuyện này đương nhiên là không được, bọn hắn ngoại trừ lời ông chủ..., ai cũng không nghe.Hoa Chiêu ép buộc, dụ dỗ một hồi, vậy mà đều không dùng được.Thật là có chút bội phục người đàn ông của mình, người mới thu nạp không bao lâu, cứ như vậy nghe lời rồi."Vậy được rồi, tôi không đi, các người đi tìm anh ấy, nói cho anh ấy biết tôi tìm anh ấy có việc, muốn anh ấy trở lại, lập tức lập tức!" Hoa Chiêu ra lệnh.Sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn ra, cũng rất có khí thế, vừa nhìn đã biết có gia thế hùng hậu.Không chừng tương lai thật sự sẽ trở thành bà chủ.Mấy người vệ sĩ lại liếc nhau, một người đứng lên: "Tôi đi thôi, các ngươi lưu lại bảo hộ Phương tiểu thư."Đây đã là cãi lời mệnh lệnh của ông chủ rồi."Không được! Các người đều đi!" Hoa Chiêu hô.Điêu ngoa bá đạo lại tùy hứng.Nhưng mặc dù là dạng này, cũng xinh đẹp hiếm thấy.Tương lai khả năng là bà chủ rất lớn. . .Vệ sĩ thỏa hiệp rồi, cuối cùng 4 người đi rồi, lưu lại một người "Bảo hộ" Hoa Chiêu.Hắn sợ cô chạy.Nhìn bộ dạng chân tay lèo khèo của cô, người lưu lại này cảm giác mình một tay cũng có thể đối phó rồi.Về phần 3 người của Dương Trung bị đánh ngã kia, bọn hắn nhất thời không nhớ ra được.Xem ra có thể điều được 4 người đi, đã là cực hạn của mình rồi.Hoa Chiêu tâm tình có chút nóng nảy mà trở về lầu chính.Người vệ sĩ còn lại đưa cô tới cửa ra vào rồi cũng không đi, mà canh giữ ở cửa ra vào.Hắn còn gọi quản gia tới, lại để cho hắn ta phái người hầu tuần tra xung quanh phòng ở, phòng ngừa Hoa Chiêu nhảy cửa sổ chạy trốn.Con chim hoàng yến này bị ông chủ bắt lại 2 lần rồi đấy, bây giờ cô nhất định bắt 4 người đi, nhìn thế nào cũng thấy cô muốn bỏ chạy.Hoa Chiêu không để ý đến động tác của bọn hắn, mà là đi lên sân thượng, buông ra dị năng cảm thụ thực vật xung quanh, muốn cho chính mình bình tĩnh trở lại.Nhưng nháy mắt sau đó, cô liền cảm giác có một đám hơn 20 người, đã lặng lẽ tiến vào, rất nhanh hướng biệt thự vọt tới.Trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, hành động cũng rất nhanh nhẹn.Xem xét tựu lai giả bất thiện (*)!"Coi chừng!" Hoa Chiêu lập tức phát ra một tiếng hét chói tai.



Bạn cần đăng nhập để bình luận