Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1322 - Có Phải Là Nghĩ Quẩn Không?



Chương 1322 - Có Phải Là Nghĩ Quẩn Không?



Chương 1322: Có Phải Là Nghĩ Quẩn Không?Sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng Hoa Chiêu đã luyện thành công rong biển tinh.Cứ cách vài hải lý, sẽ có một nhóm cỏ biển hoặc một vài cây rong biển đã thành tinh, những chiếc rương rơi xuống trên mặt nước, sẽ bị chúng quấn quanh đáy, kéo xuống biển.Chưa thành tinh toàn bộ, trong vong vài hải lý trên biển để lại một, hai cụm, có thể kiểm soát một vùng nước nhất định.Như vậy là đủ rồi.Nó có thể kéo một vài thùng xuống, mà không tiêu diệt toàn bộ quân của đối thủ.Ngoài vùng biển cạn còn có rất nhiều rong biển tinh, do bám theo một đám rong nửa thành tinh ở biển rộng mà hình thành.Ai biết chính xác những người đó đang giao dịch ở đâu?Mặc kệ ở đâu, chỉ cần bị chúng gặp, nhất định sẽ bị kéo xuống nước!Hoa Chiêu còn đặc biệt huấn luyện một chút, yêu cầu chúng kéo thùng lớn, thùng nhỏ,nhưng tuyệt đối không được kéo người xuống!Chẳng những không thể kéo, mà khi gặp phải, tốt nhất là nên đỡ và đưa họ lên bờ.Thí nghiệm này có thành công hay không còn phải xem kết quả mới biết được.Hoa Chiêu tạm biệt Diệp Thâm, đi đón Hoa Cường, nhân tiện ở trong làng chài nhỏ haingày, buổi tối nếu không có việc gì lại chạy đến bờ biển ngồi.“Chú Hoa, cháu nói với chú một chuyện.” Phương Hải Tinh buông lưới đánh cá đang vá lại xuống, tìm thấy Hoa Cường, cẩn thận nhìn xung quanh, rồi thận trọng nói.Cô ấy là em gái của trưởng thôn, hơn 40 tuổi, chồng cô ấy đã chết trên biển khi cô ấy còntrẻ, từ đó đến giờ vẫn luôn thủ tiết.Nhà chồng không cho cô ấy ở lại, nên cô đành phải về nhà mẹ đẻ.Ở nhà mẹ đẻ, tuy chị dâu có phàn nàn một chút, nhưng cô ấy cũng có năng lực, trong nhà ngoài ngõ chuyện gì cũng có thể làm, giống như một người đàn ông, không hề ăn không ngồi rồi, cho nên đã sống ở nhà anh trai hơn hai mươi năm.Hoa Cường là người ôn hòa, không kiêu ngạo, sau khi ra biển cùng cô ấy vài lần, hai người cũng gọi là quen biết.Nhìn bộ dáng của cô, Hoa Cường nghĩ cô gặp chuyện gì khó khăn, lập tức hỏi: “Làm sao vậy?”“Là cháu gái ông, có phải cô nhóc kia đã xảy ra chuyện gì không? Cháu thấy đêm nào cô ấy cũng lẻn ra ngoài, ngồi ở bờ biển cả đêm, mãi đến gần sáng mới trở về!”“Thậm chí thỉnh thoảng còn xuống biển, đến chỗ nước đến đầu gồi mới dừng lại, cứ đứng ở đó nhìn biển rộng... vô cùng kỳ quái, dọa người! Có phải con bé có điều gì luẩn quẩn trong lòng không?”Có mấy lần cô ấy thiếu chút nữa không kiềm chế được định vọt tới kéo Hoa Chiêu lại, nhưng lại sợ khi mình chạy tới sẽ làm con bé mất mặt, mà bất chấp tất cả.Cho nên cô ấy vẫn luôn không dám nói, mãi cho đến khi hai người rời đi vào buổi chiểu, cô ấy mới dám nói cho Hoa Cường.“Không thể, tuyệt đối không có khả năng.” Hoa Cường cười ha hả nói.Trên đời này tất cả mọi người đều có điều luẩn quẩn trong lòng, cháu gái ông sẽ không có, nó không có lý do gì ah!Cho dù là Diệp Thâm....Hừ? Có phải Diệp Thâm ở bên kia xảy ra chuyện gì không? Thay lòng đổi dạ?!Sắc mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống, hai mắt bắn ra sát khí.Phương Hải Tinh hoảng sợ: “Cháu không nói, cháu không nói, cháu sẽ không nói cho ai, sau này ông quan tâm đến cô ấy một chút, đừngđể cô ấy nghĩ linh tinh.”“Được rồi, tôi đã biết rồi, cảm ơn cô.” Hoa Cường vừa nói vừa nhìn nhìn xung quanh, Hoa Chiêu thật sự không có ở đây.Thật ra mấy ngày nay ông cũng phát hiện, Hoa Chiêu đột nhiên còn nhiệt tình với biển hơn cả ông, không có việc gì liền chạy ra bờ biển.Lúc đầu ông không nghĩ đến phương diện đó, bây giờ thì tuyệt rồi.“Con bé lại đi ra bờ biển à?” Hoa Cường hỏi.“Đúng vậy đúng vậy.” Phương Hải Tinh nói.Hoa Cường xoay người rời đi.Phương Hải Tinh nhìn theo bóng dáng ông, nghe nói này ông cụ này đã ngoài 70 tuổi, nhưng nhìn bóng dáng này xem, vai rộng thẳng tắp, giống như một người đàn ông trungniên.Còn có mái tóc của ông, cũng không biết là do nhuộm hay chăm sóc tốt mà vẫn đen, chỉ có một vài sợi tóc trắngTrên khuôn mặt cũng không có nhiều nếp nhăn.Cho nên lúc đầu Hoa Cường nói ông ấy hơn 70 cô ấy không tin điều đó chút nào.Có một số người đàn ông rõ ràng là bốn mươi, năm mươi, nhưng lại cứ phải nói chính mình sáu bảy chục, sau đó thích nghe người khác khen ngợi mình trông trẻ tuổi.Chính sự xuất hiện của Hoa Chiêu mới khiến cô tin tưởng Hoa Cường thật sự đã ngoài 70, nếu mới bốn năm chục sẽ không có cháu gái lớn như vậy.Dù gì ông ấy cũng đã ngoài 70 tuổi, sức khỏe không tốt, Phương Hải Tinh lo lắng nên đã chạy đuổi theo ông.Hoa Chiêu thật đúng là lại ở bờ biển, đi tới đi lui trong làn nước ngập đến đầu gối.Lưu Minh và Chu Binh như hai con ngỗng ngơ ngác ngồi ở cây dừa nhìn cô.“Tại sao anh không đi qua?” Hoa Cường đứng bên cạnh hai người bọn họ hỏi.“Qua đi làm gì ạ?” Lưu Minh hỏi.“Đi lội nước tung tăng giống cô ấy à?” Chu Binh hỏi.Hai người bọn họ bạn đầu cũng đi theo cô, kết quả từ một kẻ ngốc biến thành ba kẻ ngốc.Hoa Chiêu lại đuổi bọn họ đi ra ngoài, hai người bọn họ đành ngồi bên cạnh quan sát.“Con bé cãi nhau với Diệp Thâm?” Hoa Cường hỏi.“Không có!” Hai người đồng thanh nói.“Thật sự không có, tình cảm của hai người bọn họ tốt lắm. Lúc tiễn bọn cháu, anh Thâm còn dặn chị dâu về sớm một chút.” Lưu Minh nói.“Chị dâu lại ở đây ngẩn ngơ thêm hai ngày, chắc anh Thâm ở nhà giận lắm.” Chu Binh nói.Lưu Minh âm thầm chọc chọc eo hắn: “Cũng không đến nỗi bực bội, chẳng qua là nhớ chị dâu thôi.”Người ta tới đón ông nội! Tức giận cái gì!Chu Binh ngậm miệng không nói nữa.Nhưng hai người này giải thích nhiều như vậy, chứng tỏ hai người bọn họ cũng rất kỳ quái.Hoa Chiêu gần đây cứ thần thần bí bí, một mình chạy ra biển, ngắm nhìn biển rộng đến xuất thần, cứ ngẩn người, dường như trong lòng có tâm sự.“Ông đi hỏi một chút.” Hoa Cường từ trước đến nay vẫn luôn thẳng thắn như vậy.“Tiểu Hoa a.... Về nhà ăn cơm với ông....” Hoa Cường đứng ở phía sau Hoa Chiêu nhẹgiọng nói.Hoa Chiêu đột nhiên mỉm cười, quay đầu lại nhìn ông, ánh mắt long lanh, trong mắt hình như có nước mắt.Ông lão này thật đáng thương.Năm đó khi cô vẫn chưa xuyên qua, Hoa Chiêu luôn tức giận vì mình vẫn còn là một con gấu lớn.Cô ta béo như vậy, làm sao lấy chồng được, cô ta cũng rất rầu rĩ.Mỗi lần cô ta tức giận, Hoa Cường sẽ đến nói những lời này để dỗ dành cô ta.Nguyên chủ sẽ vui vẻ hơn, ăn một chút.Nhưng nếu đồ ăn không ngon, cô ta sẽ đánh chửi Hoa Cường.Cho dù là như vậy, Hoa Cường cũng không ghét bỏ, vẫn là đem hết những gì mình có cho cô ta.Nuông chiều quá mưc như vậy cũng không đúng!Nhưng đến khi bản thân mình được hưởng thụ sự cưng chiều ấy, Hoa Chiêu vẫn rất vui vẻ.“Ông đừng lo, cháu không sao đâu.” Cô nghe thấy tiếng bọn họ lẩm bà lẩm bẩm đằng xa.“Vậy cháu đang làm gì ở đây vậy?” Hoa Cường hỏi.Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, khom lưng nhặt lên một miếng rong biển.“Cháu đang nghiên cứu rong biển, không biết nó có thể kiếm tiền được hay không.” Hoa Chiêu nói: “Chắc chắn là có thể, người ở trên đất liền rất hiếm khi ăn cái này, cháu nhớ trước kia chỉ được ăn một lần vào tết nguyên đàn.”Mỗi lần cuối năm, cung tiêu xã sẽ cung ứng nhiều sản phẩm hơn, có thể mua được cá đông lạnh, hoặc là rong biển tươi ở phương Bắc.Trong tương lai bán rong biển chắc chăn sẽ kiếm được tiền, bây giờ cái gì cũng có thể kiếm ra tiền.“Thật sự?” Hoa Cường không tin.Ông cúi đầu nhìn rong biển trong tay Hoa Chiêu, nói: “Nếu Diệp Thâm bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói với ông, ông... không thể nhìn được cháu bị bắt nạt!”Vì Hoa Chiêu, cái gì ông cũng dám làm, lúc trước đem tên nhóc đó chuốc say, ấn trêngiường...Lần này lại chuốc say, ấn trên giường đất đánh một trận cũng không thành vấn đề.



Bạn cần đăng nhập để bình luận