Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 878 - Hãm Hại.



Chương 878 - Hãm Hại.



Chương 878: Hãm Hại."Ngày hôm qua em đến Đỗ gia. . ." Hoa Chiêu còn chưa nói xong, đã nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của Diệp Danh nhìn mình.Hoa Chiêu chột dạ mà ha ha cười, nhanh chóng nói tiếp: "Anh đã bao lâu rồi chưa thấy qua người nhà Đỗ gia? Có phát hiện bọn hắn có chút kỳ quái hay không?"Diệp Danh nghĩ nghĩ: "Một tuần lễ trước anh đã thấy lão tam nhà bọn hắn, kỳ quái ngược lại cũng không phát hiện ra gì, chỉ thấy hắn bị cảm mạo thôi.""Ngày hôm qua em đỗ xe ở cửa nhà Đỗ gia, thấy nhà bọn hắn đang họp, em phát hiện tất cả người nhà Đỗ gia đều bị bệnh."Hoa Chiêu nói ra: "Mỗi người đều ốm yếu đấy, ho khan không ngớt, vẻ mặt tái nhợt, nhưng em cảm thấy đó không phải cảm mạo, mà là trúng độc. . ."Diệp Danh nhướn mày, thoáng cái nghĩ tới rất nhiều chuyện.Chỗ có Văn Tịnh lại có người trúng độc.Còn lại không cần cô nói nữa.Diệp Danh đứng lên: "Anh biết phải làm sao rồi.""Hai người đang nói cái gì vậy?" Diệp Danh tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Diệp Thư vừa mới vào cửa, chỉ còn thấy được bóng lưng của anh cả, nghe thấy anh cả nói câu sau cùng: "Anh cả nói biết cái gì?""Anh ấy biết đối phó với Văn Tịnh sao rồi." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư trầm mặc trong một cái chớp mắt, không nghĩ tới có một ngày, anh cả muốn "Đối phó" Văn Tịnh."Chất độc do cô ta hạ?" Diệp Thư hỏi.Hoa Chiêu gật đầu."Ai." Diệp Thư thở dài, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút người và vật không còn như xưa.Giống như chỉ trong nháy mắt, Văn Tịnh liền từ một người phụ nữ sáng sủa yêu cười, biến thành một độc phụ tàn độc dám hạ độc cho người khác.Bất quá, đường này đều là chính cô ta đi đấy.Diệp Thư hỏi: "Anh cả định làm như thế nào?"Hoa Chiêu buông tay: "Em cũng không biết."Vốn cô có chút ý kiến đấy, muốn cùng Diệp Danh thương lượng một chút, ai nghĩ đến anh cả một khắc cũng chờ không được, nhấc chân liền đi rồi."Bất quá em nghĩ chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi." Hoa Chiêu nói ra.Diệp Thư gật đầu.Anh cả làm việc, chưa bao giờ kéo dài.Động tác của Diệp Danh xác thực rất nhanh, xế chiều hôm đó, bên trên đã tổ chức kiểm tra sức khoẻ cho các cán bộ kỳ cựu, ông Đỗ cũng tham gia, sau đó các chỉ số trên cơ thể vượt ra ngoài phạm vi thông thườn, làm tất cả các bác sĩ sợ ngây người, lập tức an bài ông ta nằm viện.Một trận kiểm tra xuống, phát hiện ông ta trúng độc.Cụ thể là độc gì khó mà nói, thành phần rất phức tạp.Hơn nữa trúng độc thời gian đã lâu rồi, mỗi lần cũng không lớn, chất độc là từng chút một xâm nhập vào bên trong cơ thể ông ta, đã không dễ loại trừ rồi.Văn Tịnh chỉ sợ không độc chết được bọn hắn, dùng tất cả các loại thuốc trừ sâu có thể mua được.Nhưng lại sợ thoáng cái hạ độc chết người, làm cô ta bị tra ra, cho nên mỗi lần chỉ cho một chút vào trong nước, đã một thời gian dài rồi.Ông cụ Đỗ trúng độc nằm viện, người cả nhà đều đến thăm.Điều này thật khó tin, bác sĩ phát hiện trạng thái của họ rất giống ông cụ Đỗ.Một trận kiểm tra xuống, tốt rồi, sự kiện chấn động năm nay đã ra đời.Mọi người Đỗ gia cũng không phải loại người hời hợt, kết quả thiếu chút nữa chết một chùm!Ai to gan như vậy?"Nhất định là Văn Tịnh! Nhất định là cô ta hạ độc cả nhà chúng ta!" Cha Đỗ hét lên.Mẹ Đỗ kéo đứa nhỏ Văn Tịnh sinh, thật sự vừa tức giận lại đau lòng.Đứa nhỏ này cũng trúng độc.Hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ, độc tương đối sâu, bác sĩ nói rất nguy hiểm. Mặc dù hiện tại giữ lại một mạng, tương lai cũng sẽ xuất hiện các vấn đề.Chuyện này làm cho người cả nhà muốn đánh nhau cũng không thể ra tay được."Còn có thuốc độc ở bếp Trương gia cũng là Văn Tịnh bỏ vào! Ngày đó cô ta không ở nhà! Tôi nhìn thấy cô ta lén lén lút lút mà đi ra ngoài rồi, lại tay không trở về! Căn bản không phải đi mua đồ ăn." Một người Đỗ gia hô."Đúng! Mấy ngày nay cô ta đều đi ra ngoài!""Tôi còn trông thấy cô ta mang theo một túi đồ đạc đi ra ngoài, ngửi mùi như thuốc trừ sâu!""Lúc trở về mùi thuốc cũng không còn!""Thuốc độc ở bếp Trương gia nhất định là do cô ta bỏ vào!"Người Đỗ gia đổi giọng rồi, không bảo vệ Văn Tịnh nữa.Hiện tại bọn hắn chỉ muốn cô ta chết.Đem những lãnh đạo trúng độc kia kéo vào, có thể làm cho Văn Tịnh chết nhanh hơn!"Văn Tịnh ở đâu? Mau bắt cô ta lại! Đừng để cho cô ta chạy!" Người Đỗ gia hô.Văn Tịnh ở trong một khách sạn nhỏ bị tìm được và bắt lại.Cô ta đờ đẫn: "Mạng của tôi vì sao lại khổ như vậy? Vì sao luôn có người muốn hại tôi?"Cô ta đương nhiên không thừa nhận, bọn hắn lại chưa bắt được tại trận, lại tìm không thấy chứng cớ, bọn hắn chính là đang vu oan! ~"Oan uổng? Cô nhìn xem đây là cái gì?" Người phá án mang theo một cái túi nhựa hỏi.Trong túi là các loại thuốc trừ sâu, có một số là bình không, còn có một số còn lại nửa bình.Văn Tịnh nhướn mày: "Không biết."Khẳng định không phải là đồ cô ta dùng, cái chai cô ta sử dụng hết đã sớm ném đi, hơn nữa mỗi lần cô ta mua thuốc đều đổi sang một cái chai bình thường không có dấu hiệu gì, kẻ đần mới có thể dùng cái chai vốn có này."Không biết, vậy tôi nói cho cô biết." Người phá án đột nhiên cười nhẹ, nói ra: "Cái này là thuốc trừ sâu cô dùng để hại người.""Không có khả năng!" Văn Tịnh sững sờ lập tức đổi giọng: "Tôi chưa từng hại hơn người! Ở đâu ra thuốc trừ sâu? Không thể nào là của tôi đấy!"Muốn gài bẫy cô ta..., không có cửa đâu!"Đây là đồ tìm được từ dưới giường của cô đấy. Khi chứng cứ được thu thập, rất nhiều người đang theo dõi. Bây giờ cô phủ nhận, vô dụng." Người phá án trẻ tuổi cười nói.Văn Tịnh sững sờ, nhìn chằm chằm vào nụ cười của hắn, bọn hắn, vậy mà, hãm hại cô ta!Là. . . Ai?Đột nhiên, cô ta nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Diệp Danh "Tôi không phải người hiền lành như vậy, cô cũng biết".Trước kia, cô ta xác thực biết rõ Diệp Danh đối phó với kẻ thù sẽ dùng một ít thủ đoạn, nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới, những thủ đoạn kia lại dùng ở trên người cô ta.Hắn, thật ác độc. . . .Văn Tịnh muốn hỏng mất.Cô ta tuy không hề si mê Diệp Danh, nhưng Diệp Danh vậy mà buông tay cô ta? ? Còn dùng thủ đoạn với cô ta?Hạ độc người Đỗ gia, mặc dù người không chết, cô ta cũng phải chết. . . Không chết cũng phải chết.Mắt Văn Tịnh lập tức đỏ như máu."Ah! ~~ không phải tôi không phải tôi! Các người oan uổng tôi! ~" Cô ta như phát điên rồi đánh tới phía người trẻ tuổi.Bị ngăn cản cũng vô dụng, cô ta dốc sức liều mạng mà cào xé.Hai tay bị bắt chéo sau lưng cũng vô dụng, cô ta còn có hàm răng.Cắn không đến người cũng không có sao, cô ta điên cuồng mà la to, không ngừng nghỉ chút nào, giống như bị bệnh chó dại.Loại trạng thái này mấy giờ cũng không dừng lại.Thẳng đến khi cuống họng Văn Tịnh rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào, cô ta không còn một chút khí lực nào nằm co quắp trên mặt đất.Mặc dù như vậy, thỉnh thoảng cô ta lại còn muốn phát ra một tiếng chó sủa, hoặc là trâu gọi, hoặc là tiếng kêu của động vật gì đó.Cô ta là kẻ điên, cô ta phát bệnh rồi.Diệp Danh ở ngoài cửa sổ nhìn cô ta, mặt không biểu cảm."Làm sao bây giờ?" Người bên cạnh hỏi: "Bộ dạng này, căn bản không có cách nào thẩm vấn."Tuy "Chứng cớ" đã có, nhưng cuối cùng nghi phạm phải khai nhận tội và giải trình quá trình phạm tội.Hơn nữa bộ dạng này, cũng không thể thẩm vấn rồi, phải gọi bác sĩ đến.Cái này cũng chưa tính, về sau cũng không thể thẩm rồi.Bệnh tâm thần, thẩm cái gì mà thẩm?Người trẻ tuổi có chút khó xử mà nhìn Diệp Danh, cứ như vậy buông tha cho cô ta?Diệp Danh nhếch miệng: "Cái hố này cô ta cũng đã đào tốt rồi, không đẩy cô ta xuống dưới sao được? Đi gọi bác sĩ đến đây đi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận