Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1033 - Cô Thì Tính Là Cái Gì.



Chương 1033 - Cô Thì Tính Là Cái Gì.



Chương 1033: Cô Thì Tính Là Cái Gì.Một câu đã chọc giận Hoa Chiêu.Lại là một nhà không biết xấu hổ sao?"Bà vừa nói, Diệp An bội tình bạc nghĩa thế nào rồi hả?" Hoa Chiêu ngồi dựa trở lại trên ghế sa lon, hỏi."Tôi không nói với cô." Cát cô cô vung tay lên: "Cô thì tính là cái gì! Tôi không thèm nói chuyện với cô, gọi cha mẹ Diệp An ra đây!""Bà thì tính là cái gì?" Hoa Chiêu cười nói: "Còn chưa đủ tư cách để gặp bọn họ."Cát cô cô thoáng cái sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn, cô ta cũng dám nói với bà ta như vậy?"Có một số người rất thú vị, chính mình xem thường người khác, lại không cho phép người khác xem thường mình." Hoa Chiêu giễu cợt nói: "Toán học còn chưa tốt, không biết giá trị của bản thân."Có chút vô lễ.Bất quá xung quanh lại không có người ngoài, Hoa Chiêu đối với người vô lễ này liền làm có chút hỗn láo.Dù sao cùng bà ta phân rõ phải trái, bà ta cũng làm bộ nghe không hiểu."Cô!" Cát cô cô chỉ vào Hoa Chiêu, đột nhiên "HAAA" một tiếng: "Con dâu Diệp gia có loại gia giáo này sao? Vậy Miên Miên nhà chúng tôi thực sự không xứng đôi với Diệp gia nhà các người rồi!""Bà biết là tốt rồi, đi thong thả không tiễn." Hoa Chiêu nói.Cát cô cô lập tức như bị nghẹn vậy."Không muốn đi? Vậy thì nói một chút xem cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa." Hoa Chiêu tiếp tục nói.Không đem lời này của bà ta nói cho rõ ràng, bà ta nhất định sẽ đi ra ngoài nói lung tung, ảnh hưởng đến thanh danh Diệp gia.Cát cô cô coi như đó là một bậc thang, lập tức bước xuống, lớn tiếng nói: "Diệp An nhà các người đã hẹn thề sống chết với Miên Miên nhà tôi, vì Miên Miên nhà tôi mà mạng cũng không cần! Các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Lại để cho hắn vứt bỏ Miên Miên nhà tôi rồi lấy người khác?""Cái gì gọi là hẹn thề sống chết? Có phải là bà không hiểu ý của câu thành ngữ này đúng không?" Hoa Chiêu hỏi.Vậy mà nói bà ta không có văn hóa!Bà ta nổi giận: "Lúc ấy Diệp An ôm Miên Miên nhà chúng tôi vào trong ngực, vừa ôm lại chạy về phía trước, về sau một đường cõng hơn mười dặm, nhiều người nhìn thấy như vậy.”"Cái tay kia còn đặt trên đùi Miên Miên nhà tôi. . . ."Bà ta khoa tay múa chân, vẻ mặt không thể miêu tả mà nhe răng nhếch miệng."Hiện tại cô nói không cưới thì không cưới rồi hả? Như vậy Miên Miên nhà chúng tôi về sau phải sống thế nào? !"Hoa Chiêu im lặng: "Đây là chuyện xảy ra lúc Diệp An cứu Cát Hồng Miên sao? Ngoại trừ chuyện này, hai người hằng ngày còn có những tiếp xúc khác sao?"Cát cô cô dừng lại một chầu, chuyện này bà ta cũng đã hỏi qua, vậy mà không có, lời nói cũng chưa nói qua vài câu.Hơn nữa mỗi lần đều là Hồng Miên chủ động chạy đến trước mặt Diệp An tìm hắn nói chuyện.Hắn cũng ngại ngùng không dám trả lời.Thật là một sự hiểu lầm chết tiệt!Hoa Chiêu đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi.Diệp An xả thân cứu người, hơn nữa bình thường không gần nữ sắc, hơn nữa Cát gia một bên tình nguyện.Dù sao bọn hắn cũng tin tưởng Diệp An có cảm tình với Cát Hồng Miên.Không có cảm tình, cũng phải bắt cho được cơ hội duy nhất này!Hoa Chiêu bật cười."Lúc chăm sóc người bị thương sẽ có chút tiếp xúc thân thể, lại bị hiểu lầm là có cảm tình, vậy thật đúng là chuyện cười lớn."Nếu nói như vậy, về sau Diệp An chẳng phải là cứu một người sẽ lấy một người?""Sao có thể như vậy?" Cát cô cô thầm nói."Vì sao không thể? Việc này còn phân thứ tự đến trước đến sau sao? Những người phụ nữ khác sau này bị đụng phải, bị cõng đi, thì không cần quan tâm mặt mũi? Cát Hồng Miên cần mặt mũi, những người khác thì không cần hả?" Hoa Chiêu nói.Cát cô cô trừng mắt liếc cô, đây cũng là một người không biết xấu hổ đấy.Bình thường mấy người phụ nữ trẻ tuổi bị bà ta phát giận mắng to, sớm đã bị dọa phải gọi người lớn ra giải quyết vấn đề.Cô ta ngược lại rất tốt, còn càn quấy hơn cả bà ta!Trách không được lại để cho cô ta ra mặt tiếp đãi bà ta!"Nam hôn nữ gả là chuyện tốt, nhưng chúng tôi không muốn, các người cần gì phải cưỡng cầu?" Hoa Chiêu thấy bà ta không nói được gì nữa rồi, mới cùng bà ta giảng đạo lý.Cát cô cô cũng không phải đến để cãi nhau đấy, bà ta là tới kết thân đấy."Thế nhưng vì sao các người không muốn? Hai đứa nó người có. . .""Ngừng, Diệp An đối với Cát Hồng Miên nhà các người chưa từng có bất cứ tia cảm tình nào, cũng không làm ra bất cứ chuyện gì để cho người ta hiểu lầm đấy, bà đi ra ngoài nói lung tung, tôi liền dám đi ra ngoài tố cáo bà.”"Đến lúc đó chuyện càng huyên náo xôn xao, Cát Hồng Miên nhà các bà mới thật sự không gả được." Hoa Chiêu nói ra. Mang theo chút ý tứ uy hiếp.Cát cô cô tức giận đến trừng mắt."Tóm lại, chúng tôi không muốn." Hoa Chiêu nói:"Bà đi ra ngoài nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, đừng nói gì mà hẹn thề sống chết."Bằng không thì, Diệp An là đàn ông, cây ngay không sợ chết đứng, cũng không sợ mất mặt, tương lai tìm đối tượng cũng không có trở ngại."Cát Hồng Miên thì chưa chắc rồi."Trên tư liệu đã thể hiện rõ, Cát Khoan một trai một gái, đối với đứa con gái này từ trước đến nay đều sủng ái.Cô cô ruột cũng thay cô ta mưu đồ, xem ra cả nhà đều rất quan tâm cô ta.Như vậy cũng dễ xử lý rồi.Chỉ sợ những người không biết xấu hổ có thể làm tất cả vì đạt được mục đích, ví dụ như Khâu gia.Cát cô cô quả nhiên sợ ném chuột vỡ bình, sắc mặt tái nhợt mà trừng mắt nhìn Hoa Chiêu không nói lời nào.Hoa Chiêu đứng dậy tiễn khách, lại nói: "Trở về cũng đừng làm khó dễ với Diệp An, bằng không thì hắn tại sao lại bị làm khó dễ, tôi cũng muốn cho tất cả mọi người biết rõ.""Cô! Sao lại có người phụ nữ hư hỏng như cô? Diệp An đã hơn ba mươi rồi, còn không kết hôn? Cô muốn hắn độc thân cả đời ư!" Cát cô cô tức giận nói."Biết rõ tôi có ý xấu là tốt rồi, đi ra ngoài chớ nói lung tung, bằng không nếu tôi thật sự chơi xấu, sợ là bà không nhận nổi." Hoa Chiêu cười nói."Cô!""Tiễn khách." Hoa Chiêu nói.Hai người đang yên tĩnh cắn hạt hướng dương ở cổng lập tức đứng lên.Cái khí thế kia, Cát cô cô không dám ở lại, bà ta cũng không muốn ở lại.Bà ta phải về nhà nói cho anh cả, Diệp gia này không gả vào cũng được!Có chị dâu như vậy, Hồng Miên về sau cũng sẽ sống không nổi!Bà ta đột nhiên lại nghĩ tới, không đúng, Hoa Chiêu là chị dâu, lại là chị dâu họ, cô ta nói không tính!Có lẽ cha mẹ Diệp An sẽ nguyện ý đấy?Hoa Chiêu vừa tiếp nhận chuyện trong nhà chưa được vài ngày, người ngoài không biết cô có thể đương gia làm chủ ngược lại cũng dễ hiểu.Hoa Chiêu nói ra: "Việc này cho dù tôi nói, ngày mai tôi cũng sẽ nói bố chồng gọi điện thoại cho Cát Khoan tiên sinh đấy."Người chị dâu họ như cô không tính là gì, nhưng người bác cả như Diệp Mậu hoàn toàn có thể làm chủ, ông ấy nói chuyện cũng có hiệu quả như cha mẹ Diệp An nói vậy.Thấy cô không giống nói dối, bà ta hầm hừ mà thẳng bước đi.Chưa đến vài giây, Diệp Thư nhẹ chân nhẹ tay mà đi đến."Chị làm gì thế? Tiểu Thận không ở chỗ này, cẩn thận như vậy làm gì?" Hoa Chiêu hỏi."Nha." Diệp Thư lúc này mới kịp phản ứng, buông tay buông chân: "Bất quá cũng không phải vì chị lo lắng làm ầm ĩ đến Tiểu Điềm Điềm, chị là bị em doạ rồi."Cô ấy cười cười: "Diệp phu nhân phát uy, rất dọa người!"Cô ấy cho rằng hai người sẽ đánh nhau, ở góc tường nghe đến nhiệt huyết sôi trào."Như thế nào? Cảm thấy em có quá phận không?" Hoa Chiêu hỏi.Diệp Thư lập tức lắc đầu: "Chị biết em vì sao lại làm như vậy, nữ chủ nhân của Diệp gia chúng ta, phải lợi hại, để cho người sợ hãi đấy, như vậy về sau phiền toái sẽ ít đi rất nhiều."Không thể như mẹ trước kia, ai cũng dám ở trước mặt bà ấy âm dương quái khí, ai cũng dám đánh chủ ý lên bà ấy."Miêu Lan Chi năm đó cũng đã làm "Nữ chủ nhân" một thời gian ngắn.Kết quả thiếu chút nữa bị người ta ăn hết!



Bạn cần đăng nhập để bình luận