Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 72 - Gặp Lại



Chương 72 - Gặp Lại



Chương 72: Gặp Lại.Sau khi rung chuyển kết thúc, thực vật trên người Hoa Chiêu hết năng lượng liền biến mất, bụi mù bao phủ, cô cũng không quan tâm, tất cả đều là việc nhỏ.Cô nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện và từ từ mở mắt.Ngay khi Diệp Thâm đang định kiểm tra xem cô còn mạch hay không, đã nhìn thấy một đôi mắt thông minh mở ra trên khuôn mặt xám xịt của cô.Dường như có những vì sao lấp lánh trong mắt anh, sáng và quyến rũ.Hoa Chiêu chớp chớp đôi mắt to và ngẩn người.Cô nhìn thấy người mình muốn gặp khi mở mắt? Cô vẫn chưa tỉnh?"Cô cảm thấy thế nào? Nơi nào đau?" Diệp Thâm hỏi.Giọng nói từ tính trầm thấp này thoáng cái khiến Hoa Chiêu chắc chắn rằng đây là sự thật.Ai nha! Thật là có duyên phân! Ngay khi vừa mở mắt lại nhìn thấy anh ấy...Cô cười, để lộ hàm răng trắng nhỏ."Tôi ... khụ khụ..."Khi Hoa Chiêu nói lời đầu tiên, nhìn thấy Diệp Thâm cau mày, cô lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng ngậm miệng lại.Anh ấy thậm chí vẫn còn nhớ giọng nói của cô? Được rồi, giọng của cô quả thực rất đặc biệt và làm cho người khác khó quên.Đôi mắt cô lóe sáng, và cô không muốn xác định thân phận mình lúc này."Khụ khụ khụ ..." Hoa Chiêu ho khan lắc đầu, giả bộ không nói nên lời.Xem bộ dạng không có việc gì."Đi được không? Nếu có thể đi theo đại lộ ra khỏi thành, bên ngoài sẽ có nơi an trí." Diệp Thâm lướt nhìn toàn thân của cô, tứ chi đều không có chảy máu, không có biểu hiện đau đớn, hẳn là không bị thươn tích gì.Anh đứng dậy ly khai.Một bàn tay nhỏ xám xịt nắm lấy tay áo anh."Đói ..." Hoa Chiêu ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt, đáng thương nhìn anh, trầm giọng nói.Dù mặt mày xám xịt, không nhìn rõ nét mặt, nhưng chỉ nhìn đôi mắt nhỏ có thần và giọng nói nhỏ xíu thôi cũng khiến người ta thấy thương xót.Những người đàn ông to lớn đứng bên cạnh Diệp Thâm đột nhiên lộ ra vẻ đau lòng.Diệp Thâm đứng dậy măt không biểu tình mà rút tay áo ra, “Vậy thì sau khi ăn cơm xong hãy đi.” Nói xong dứt khoát bước đi.Hoa Chiêu nhìn bóng lưng của hắn cười, cửa thứ nhất xem như đã qua, cũng không mù quáng thương cảm nữ nhân đáng thương, yếu đuối không nơi nương tựa.Nếu anh là loại người như vậy, sau này cô có thể sẽ mệt mỏi và biết đâu gia đình sẽ nhận thêm vài người phụ nữ “đáng thương không nơi nương tựa”.“Em gái, em đói bụng không? Đừng lo lắng, bữa ăn sẽ chuẩn bị xong trong chốc lát!” Diệp Thần rời đi, Trang Nguyên Vũ lập tức ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn Hoa Chiêu."Em gái, gia đình em ở đâu? Sao em lại ở đây một mình? Không có ai trong cư xá này. Mọi người đã đề cập đến việc di tản chưa?" Anh hỏi lại.Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ, nhưng có thể biết từ ánh mắt và giọng nói của cô ấy rằng cô ấy phải còn rất trẻ."Tôi là người bên ngoài và định đi thăm họ hàng ở thủ đô, nhưng khi đi ngang qua đây, đường sắt bị hỏng. Tôi định đợi sửa xong rồi mới đi. Kết quả là như vậy. Những người trong cư xá này đều đã sớm rời đi. ”Hoa Chiêu nói.“Như vậy à, không sao đâu, người nhà cô khẳng định không có việc gì!” Trà Nguyên Vũ lập tức nói. Lúc này, còn gì tuyệt hơn là cả nhà cùng khỏe."Đúng vậy a ..." Hứa Chiêu xúc động thở dài.Gần đó có tiếng động lạch cạch, và những người hậu cần bắt đầu dọn nồi và nấu ăn.Nhiệm vụ cứu trợ thiên tai chắc chắn không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, họ đã chuẩn bị cho một cuộc chiến đấu lâu dài trước khi đến, họ mang theo nồi niêu gạo, mì.Hoa Chiêu đã ngủ một giấc, cảm thấy thân thể khôi phục không ít, ngồi dậy: "Tôi giúp các người nấu cơm được không?"“Không cần, không cần!” Trang Nguyên Vũ nói: “Cô mau nhìn xem người có bị thương không?Hoa Chiêu sờ sờ tay chân: “Không có.” Nhưng là nhìn thấy cô một thân toàn tro tàn, vỗ vỗ mặt của mình."Khụ khụ khụ khụ..."Có thể có 2 lượng tro trên khuôn mặt này!.... Hứa Chiêu chớp chớp mắt, xem ra cửa thứ nhất mới chỉ qua một nửa, đợi đến khi cô rửa mặt xong lại đến!Hoa Chiêu đi tới lính hậu cần lấy nước vo gạo, làm ướt cái khăn tắm mang theo, vừa lau vừa lau, lau đến khi một bông hoa nhỏ màu trắng hiện ra.Xung quanh im lặng lạ thường.Diệp Thâm kì quái mà nhìn sang, nhìn thoáng qua Hoa Chiêu.Không ngờ dưới lớp tro bụi lại có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy. Làn da trắng như ngọc, đường nét khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, đứng ở nơi đó khiến người ta quên thở.Anh sững người một lúc, cố định mắt vài giây, sau đó quay đầu tiếp tục giải thích nhiệm vụ cho người bên cạnh.Nhưng người đang nói chuyện với anh không có tâm tư để nghe, thường xuyên nhìn về phía Hoa Chiêu.Diệp Thâm bất lực thở dài, lại liếc mắt nhìn Hoa Chiêu.Hoa Chiêu đối với hắn nở nụ cười thật tươi, trong chốc lát, thế giới mờ mịt dường như sáng lên một chút.Diệp Thâm cau mày, không biểu tình mà quay đầu, không hề nhìn cô một lần nữa.Hoa Chiêu cười toe toét, vừa giúp lính nấu cơm đốt lửa, vừa thường xuyên nhìn anh.Thân hình chuẩn, nét mặt khắc khổ, trông mới đẹp trai làm sao ...“Cô nhìn cũng vô dụng, đại ca tôi có vợ rồi.” Trang Nguyên Vũ nghiêng người nói.“Đại ca của anh?” Hoa Chiêu nhìn anh, đây là chú em (*em chồng) của cô?Cô gái nhỏ này không phải nên chú ý vào câu "đã có vợ" sao? Chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Trang Nguyên Vũ trong lòng mừng thầm.“Anh ấy là anh cả của một vài người trong chúng tôi.” Trang Nguyên Vũ vươn tay chỉ vào những người cách đó không xa là Triệu Dũng và Trần Phong.Về phần người anh cả này do người ta đánh không lại mới nhận, cũng không cần nói.Triệu Dũng và Trần Phong cũng đang nhìn họ.“Tiểu tử này nhất định là đang nói xấu tôi, tôi đi xem!” Cuối cùng Triệu Dũng cũng tìm được cái cớ ,đứng dậy nhanh chóng đi qua.Trần Phong sờ sờ mũi, tự nhiên đi theo sát phía sau hắn.“Cô tên gì?” Khi đến gần, anh nghe thấy Triệu Dũng hỏi.Không dễ dàng trả lời câu hỏi này ... Hoa Chiêu liếc nhìn Diệp Thâm ở phía xa nói: "Tôi tên là Triệu Hoa." Hoa Chiêu ngược lại là Triệu Hoa."Triệu Hoa, cái tên hay, vậy thì cô có ..." Triệu Dũng còn đang hỏi thì Trần Phong, người đang đi phía sau, hung hang đánh một phát phía sau lưng liền im bặt.Trang Nguyên Vũ cũng nhìn anh ta, tên ngốc khẳng định là muốn hỏi người ta có đối tượng không.Điều này quá trực tiếp! Không được, không được, thoáng cái liền bị người ta từ chối thì làm sao bây giờ?Và cô gái nhỏ này trông không lớn, 15? 16? Anh nhanh chóng liếc nhìn bộ dáng Hoa Chiêu không giống một cô bé… 17 thì sao? Dù sao cũng không giống là đã có đối tượng!“Ăn cơm thôi!” Người lính nấu ăn đột ngột nói.Bữa trưa cực kỳ đơn giản, chỉ có cơm, không có gì khác, thậm chí còn không có đồ chua chứ đừng nói đến rau.“Tiểu đội trưởng, đổi cơm rồi hả?” Một người hỏi.Cơm hôm nay thơm lắm! Họ đã ngửi nó từ rất lâu rồi.Nếu không có Hoa Chiêu ngồi bên cạnh nồi cơm, bọn họ đã vội vàng chạy tới.“Không có ah.” Những người lính nấu ăn cũng lạ."Vậy thay nước rồi?""Cũng không."Nước họ mang từ trại về, nước dự trữ trong bồn nước. Thành phố không có nước, không uống được, đường ống nước máy bị phá bỏ hoàn toàn, nước giếng cạn hoặc đục, thậm chí có giếng cũng không còn.“Ăn đi ăn đi.” Trần Phong đẩy Triệu Dũng làm chuyện khác, không cho hắn hỏi những chuyện ngu ngốc."Này, ăn đi!" Triệu Dũng lập tức cầm lấy bát cơm bên cạnh, nhanh chóng đổ đầy một bát, đưa cho Hoa Chiêu: "Của cô đây! Đói bụng không? Ăn nhiều một chút!"Trần Phong và Trang Nguyên Vũ nhìn chằm chằm sau lưng anh ta, tên ngu ngốc này không hề ngu ngốc chút nào! Cơ động cũng rất cao siêu! Có thể nói! Khinh địch a!



Bạn cần đăng nhập để bình luận