Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 756 - Chúc Anh Ăn Ngon Miệng.



Chương 756 - Chúc Anh Ăn Ngon Miệng.



Chương 756: Chúc Anh Ăn Ngon Miệng."Cô không nên quá phận." Văn Tịnh ngồi ở trong xe nói ra: "Tôi sống thế nào, không liên quan gì đến cô!""Đừng như vậy ah, mọi người tuy không phải thân thích nữa rồi, nhưng vẫn là người quen, tôi quan tâm cô một chút. . . Cũng là xuất phát từ lòng hiếu kỳ." Hoa Chiêu cười nói: "Nghe nói cô sống không tốt, tôi liền vui vẻ rồi.""Cô!" Văn Tịnh chưa từng nghĩ tới, Hoa Chiêu sẽ "Không biết xấu hổ" như vậy!Hoa Chiêu thật sự rất vui vẻ đấy, sau khi cô về nước nhất thời không nghe ngóng được Văn Tịnh sống thế nào, nhưng Diệp Thư đã nghe xong.So với Hoa Chiêu cô ấy còn hiếu kỳ Văn Tịnh sống thế nào hơn.Kết quả là đã nghe được một đống bát quái.Văn Tịnh sau khi kết hôn đã bị Đỗ Hãn Lương bỏ mặt, ném tới ký túc xá của đơn vị mặc kệ, để cho cô ta tự sống một mình.Chỉ là thỉnh thoáng mới đến ở mấy đêm rồi, để cho mọi người biết hai người không ly hôn.Thẳng đến khi Văn Tịnh sinh con, còn là một bé trai, mỗi ngày cô ta ôm con đến nhà cha mẹ Đỗ Hãn Lương ăn nhờ ở đậu, bà Đỗ vì đứa nhỏ, mới cho cô ta một sắc mặt tốt.Về sau giữa hai người Văn Tịnh cùng Đỗ Hãn Lương xảy ra chuyện gì người ngoài không biết được, bất quá Văn Tịnh đến sống cùng Đỗ Hãn Lương trong căn nhà mua ở đây.Nhưng theo như lời hàng xóm của Đỗ Hãn Lương nói, thường xuyên có thể nghe thấy Đỗ Hãn Lương đánh vợ trong nhà.Ngay từ đầu Văn Tịnh còn kêu to, về sau đã không có âm thanh gì rồi.Bất quá Văn Tịnh một tháng hình như luôn có một nửa thời gian ở nhà dưỡng bệnh không đi làm.Thấy Văn Tịnh không nói lời nào, Hoa Chiêu thất vọng mà đưa mắt nhìn thẳng vào Đỗ Hãn Lương."Nghe nói máy móc của tôi bị anh cầm đi?" Hoa Chiêu nói."Máy móc gì? Tôi chưa thấy qua. Tôi sao có thể lấy đồ của cô?" Đỗ Hãn Lương vẻ mặt khoa trương mà phủ nhận, trên mặt còn cười hì hì.Hắn biết động tác của mình không thể gạt được Diệp gia, hắn cũng không muốn dấu diếm, còn muốn cho bọn họ biết rõ.Bằng không thì sao có thể câu cá?"Trộm đồ là phạm pháp đấy, biết không?" Hoa Chiêu nói.Đỗ Hãn Lương vẫn cười hì hì: "Người khác phạm pháp đâu có liên quan tới tôi?"Chuyện hắn muốn làm, sao có thể tự mình làm? Đều là qua tay người khác làm đấy, Diệp gia muốn truy cứu, cũng chỉ có thể truy cứu bọn hắn.Tuy Diệp gia sẽ biết hắn là người ở phía sau màn sai sử, nhưng bọn hắn không có chứng cớ, không thể làm gì hắn cả."Được, anh lợi hại, lần này tôi thua, đồ của tôi coi như cho chó ăn rồi, chúc ngon miệng." Hoa Chiêu nói xong, nhấn ga lái đi nha.Mặt Đỗ Hãn Lương rốt cuộc cũng trầm xuống.Cô gái nhỏ điêu ngoa đanh đá chút cũng có thể, nhưng lời nói cũng quá khó nghe rồi! Chưa từng có người nào dám cùng hắn nói chuyện như vậy!Đỗ Hãn Lương tức giận, quay đầu lái xe trở về nhà.Văn Tịnh như cảm nhận được cái gì, ôm thật chặt đứa nhỏ trong ngực không buông tay.Đứa bé trong ngực hình như cũng cảm nhận được cái gì, lập tức bị doạ khóc."Câm miệng." Đỗ Hãn Lương chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, đứa bé 2 tuổi lập tức câm miệng rồi, một tiếng cũng không dám phát ra.Về đến nhà, Đỗ Hãn Lương ném đứa trẻ vào phòng, sau đó kéo Văn Tịnh trở về phòng ngủ.Một giờ sau, đại chiến chấm dứt.Văn Tịnh gian nan mà đứng lên, tìm được thuốc trong tủ rồi tự mình xử lý miệng vết thương, sau đó mặc quần áo, che hết vết xanh tím trên cơ thể.Đỗ Hãn Lương dường như thở ra một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt lại trở về giống như một con người.Văn Tịnh cúi đầu, lúc này trong lòng cô ta hận nhất lại không phải là Hoa Chiêu, mà là Hạ Kiến Ninh.Là Hạ Kiến Ninh tự tay đem cô ta đẩy cho tên mặt người dạ thú này!Đợi cô ta có cơ hội. . . . Đợi cô ta có tiền đấy. . . . ."Những cái máy móc kia, cho em trai của tôi a." Văn Tịnh đột nhiên mở miệng.Đỗ Hãn Lương lập tức nghiêng qua liếc cô ta cười nói: "Cô đối với em trai của mình thật là tốt ~ "Giọng điệu này rất quái lạ, cũng mang theo cười nhạo và khinh bỉ.Sau khi hắn và Văn Tịnh kết hôn, Văn gia cũng giống như đối với Diệp gia trước kia, đến thăm nhà, không có chuyện gì sẽ ăn nhờ ở đậu.Thật sự là mất mặt xấu hổ.Hắn không quen như vậy! Nên đã đuổi hết ra ngoài.Cũng may bọn hắn còn điểm yếu, từ đó về sau rốt cuộc cũng chưa từng tới.Hắn nhìn Văn Tịnh cũng không giống trong lời đồn "Hiếu thuận" như vậy, nghe nói Văn gia đòi cô ta muốn chỗ tốt cô ta đều không đáp ứng.Chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi?Văn Tịnh biết chuyện Đỗ Hãn Lương cướp đi máy móc của Hoa Chiêu.Đỗ Hãn Lương có một số việc sẽ không lừa cô ta, đặc biệt là lúc ở trên giường, những suy nghĩ bẩn thỉu, xấu xa, những tâm tư âm u thâm trầm kia. Hắn đều nói.Cô ta làm như không nghe thấy, vừa mặc quần áo vừa nói: “ Anh đừng đem máy móc bán đi, đó là một thỏa thuận một lần và không đáng giá.""Ah? Vậy cô nói, như thế nào mới có lợi?" Đỗ Hãn Lương cảm thấy hứng thú mà hỏi thăm.Hắn một lần nữa ở cùng Văn Tịnh, một là cô ta rất đẹp, hắn cần, hai là hắn phát hiện, người phụ nữ này rất biết tính toán, hắn thỉnh thoảng cũng cần.“Không bằng anh đưa máy móc đem đi đầu tư, tìm người hùn vốn kinh doanh, như vậy hàng tháng đều có thể có tiền, hơn nữa là rất nhiều tiền." Văn Tịnh nói: "Đặc biệt là cái lạp xưởng hun khói kia, nghe nói đặc biệt có thể kiếm tiền!"Lạp xưởng hun khói hiện tại rất đắt, 1 đồng 5 một cái, hơn nữa có thể để lâu rất nhiều năm.Đây là 80 năm, nguyên liệu đều rẻ, giá thành phần của một chiếc lạp xưởng hun khói là cực thấp đấy, có đến 1mao 5 không? Nhưng lại muốn bán 1 đồng 5!Quả thực là món lợi kếch sù.Văn Tịnh hiện tại cần tiền gấp, trong lòng cô ta cũng chỉ có tiền, cho nên sau khi cải cách mở cửa, cô ta đặc biệt chú ý những tin tức có thể kiếm tiền này, nên có chỗ hiểu rõ.Hiện tại nói cho Đỗ Hãn Lương một chút, hắn cũng động tâm rồi.Văn Tịnh nói đúng, bán máy móc chính là mổ gà lấy trứng, không bằng đem cái con gà đẻ trứng vàng này lưu lại.Về phần kế hoạch ban đầu của hắn, cầm những vật này câu cá, cũng không chậm trễ, dù sao đồ vẫn còn trong tay hắn!"Em trai của cô có thể làm?" Đỗ Hãn Lương không chắc chắn hỏi."Văn Đạt người này, làm cái khác không được, kiếm tiền hắn nhất được. Nếu anh lo lắng..., còn có thể tự mình tìm người, cùng hắn làm một trận." Văn Tịnh nói.Đỗ Hãn Lương gật gật đầu, cái chủ ý này cũng không tệ, như vậy hắn cũng không sợ Văn Đạt lừa gạt tiền của hắn rồi."Tốt, cứ như vậy đi!" Đỗ Hãn Lương cũng là người dứt khoát, lập tức đáp ứng.Văn Tịnh rốt cuộc cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, mặc quần áo tử tế, đi tìm Văn Đạt.Hoa Chiêu nghe xong, cũng lái ô tô đi nha.Cô đương nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy, đơn giản mà buông tha cho đồ của cô.Ba loại máy móc, vài đầu dây chuyền sản xuất, cô bỏ ra hơn 100 ngàn Đô-la!Lại dễ dàng cho Đỗ Hãn Lương như vậy?Hắn không xứng.Cô chỉ mắng hắn một câu cho hả giận và chọc tức hắn mà thôi.Đồ của cô có thể cho chó ăn, nhưng cô định sẽ nghẹn chết con chó này, lại lôi đi làm thịt.Văn Tịnh bên kia nói chuyện thế nào với Văn Đạt, Hoa Chiêu cũng không hiếu kỳ nữa, cô biết đồ ở đâu là được.Mấy ngày sau đó, cô nói mấy người Lưu Tiền nhìn chằm chằm vào Văn Đạt.Tin tức liên tục không ngừng mà truyền về, Văn Đạt ở đơn vị xin nghỉ dài hạn, sau đó thông qua quan hệ với Đỗ Hãn Lương, tiếp nhận một nhà máy thực phẩm nhỏ vừa đóng cửa.Như vậy sân bãi đã có, công nhân cũng có, dây chuyền sản xuất được kéo đến nhà máy thực phẩm ở tỉnh này trong một đêm.Văn gia đều làm trong hệ thống giáo dục đấy, mấu chốt là họ không có tiền.Muốn đem nhà máy vào hoạt động..., kiếm nhiều tiền, chủ yếu vẫn phải dựa vào Đỗ Hãn Lương.Đây cũng là nguyên nhân Văn Tịnh kéo hắn xuống nước, trước tiên dùng lợi ích cực lớn ôm lấy hắn, làm cho hắn xuất tiền xuất lực.Như vậy cô ta cùng em trai mới có thể từ đó hưởng lợi.Văn Tịnh đã cùng Văn Đạt nói chuyện tốt rồi, phân cho Đỗ Hãn Lương 6, Văn Tịnh 2, Văn Đạt 2.Nhưng 2 phần của cô a, Văn Đạt không được nói cho bất luận kẻ nào, kể cả Đỗ Hãn Lương.Cô ta muốn tích lũy chút ít tiền riêng.Mọi thứ đều là Đỗ Hãn Lương ra đấy, Văn Đạt chỉ ra lực, hắn cũng không có bất mãn gì, đã đáp ứng.Mà Đỗ Hãn Lương cũng khá thận trọng, nhà máy không được mở ở thủ đô mà ở tỉnh lân cận nơi có quan hệ họ hàng với hắn, như vậy sẽ an toàn hơn."Làm sao bây giờ?" Lưu Tiền hỏi Hoa Chiêu.Hắn đã biết, những máy móc kia vốn là của Hoa Chiêu đấy.Bọn hắn đã cùng Lý Tiểu Giang giải thể rồi, Hoa Chiêu gần đây không cho bọn hắn làm thịt kho nữa, vốn đang chuẩn bị mở nhà máy, kết quả máy móc bị người đoạt!"Chúng ta lại mang thứ đó cướp về?" Lưu Tiền nói ra: "Chúng ta bây giờ có 20 mấy anh em, đã đủ rồi. Nếu không đủ, còn có thể đưa tới mấy chục người!""Không cần." Hoa Chiêu đột nhiên cười như một tên trộm: "Vẫn chưa tới thời điểm."



Bạn cần đăng nhập để bình luận