Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 183 - Đưa Tiền



Chương 183 - Đưa Tiền



Chương 183: Đưa Tiền.Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Nói bọn họ về đi thôi, em không gặp, lúc này em rất là suy yếu, không có tinh lực cùng bọn họ hát hí khúc."Diệp Thư nhìn cô gái nhỏ nằm ở trên giường mặc áo lông dệt, sắc mặt trắng nõm ửng hồng, tinh thần sáng láng, thật đúng là suy yếu…Bất quá cái này xác thực không thể để cho người ngoài trông thấy.Cô đi ra ngoài cùng Tề Thư Lan khách khí vài câu,rồi tiễn khách.Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan lần trước mất mặt lớn như vậy, nhiều ngày trì hoãn như vậy rốt cục cũng đi qua, đang định tìm cớ gặp lại Hoa Chiêu, liền nghe nói Hoa Chiêu gặp chuyện không may, ngày hôm sau liền chạy tới bệnh viện.Không cho bọn hắn vào cửa, cũng hợp tình lý, Tề Thư Lan buông đồ xuống, lần sau lại đến. Hơn nữa, bà ta cũng không phải thật sự tới thăm Hoa Chiêu, nếu có thể gặp người nhà họ Diệp, nói thêm vài câu với họ, nếu quen nhau thì có thể kết giao bằng hữu.Hai ngày sau, có rất nhiều chuyện phát sinh. Tin tức liên tục được gửi tới.Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ cũng được thả ra.Chuyện năm đó cũng điều tra rõ rồi, là Hạ Kiến Ninh bị kẻ có dã tâm lừa gạt, oan uổng Đường gia. Đường gia vô tội, không thông đồng với địch bán nước, bên trên đã cho bọn hắn sửa lại án xử sai rồi.Về phần đối với việc xử phạt Hạ Kiến Ninh, không có chuyện đó. Bởi vì lúc này có quy định, sửa lại án xử sai có thể, nhưng nguyên nhân gán cho bọn họ "Phản động", không được phép truy cứu.Cũng xác thực không thể truy cứu, cái này nếu một mực truy cứu đi xuống mà nói, đại bộ phận mọi người đều sẽ phải vào cuộc, sau đó bọn hắn lại nghĩ biện pháp sửa lại án xử sai, sau đó lại liên quan đến một nhóm khác…Oan oan tương báo khi đến khi nào mới kết thúc? Vô tận.Hiện trường khảo cổ ở Hạ gia cũng đã đình chỉ đào bới rồi, nghe nói Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ sắc mặt tương đối xấu, Hạ Kiến Vĩ còn bật thốt lên chất vấn người đào đất, nói đã đem đồ đạc gì đó của nhà họ giấu rồi phải không.Trong viện tử này chôn bao nhiêu thứ, ba anh em đều đã biết, hiện tại trừ bỏ bị người chôn xuống một cái bình, mặt khác cái gì cũng không có! Nhất định là bị người giấu rồi!Nhưng đã điều tra, lại không phát hiện gì khác thường, điều này quá kỳ quái. Hai anh em lập tức chạy đi tìm Hạ Kiến Ninh.Hạ Kiến Ninh lúc này đang tiếp đãi sự phụ Lỗ ở vườm ươm, chính là ông lão đã bán hạt giống hoa sơn trà cùng chậu hoa cho Hoa Chiêu. Sư phụ Lỗ có tay nghề rất tốt trong việc chăm sóc cây hoa, mấy cây hoa gần chết trong tay hắn, một phần ba có thể được ông ấy cứu trở về.Nhưng sư phụ Lỗ ngược lại là khó được một lần đến thăm, lại là đến để đưa tiền."Lần trước chậu hoa của ngài, có người chọn trúng, mua đi rồi, ta một mình làm chủ, 8 đồng một cái bán đi." Ông Lỗ nghĩ tới nghĩ lui, tiền này ông cũng không thể giữ lại. Bán cùng hoa một lần coi như xong, nhưng chỉ bán mỗi chậu hoa, tiền này nên trả về cho nguyên chủ.Hơn mười đồng Hạ Kiến Ninh còn không để vào mắt, hắn thuận miệng hỏi một câu: "Ai mua đi rồi hả?""Là một cô gái nhỏ xinh đẹp, tự xưng chăm sóc hoa rất tốt." Ông Lỗ nói đến đây liền tức giận, đã nói ngày hôm sau tặng hoa cho ông, bây giờ không biết đi đâu rồi?"Cô gái nhỏ xinh đẹp ah…xinh đẹp như thế nào?" Hạ Kiến Ninh hỏi.Ồ? Hạ tiên sinh vậy mà bắt đầu quan tâm cô gái xinh đẹp rồi? Vậy thì đáng tiếc."Là một người phụ nữ có thai, khẳng định đã kết hôn." Lỗ sư phó nói.Hạ Kiến Ninh hai mắt sáng ngời, xinh đẹp phụ nữ có thai? Hắn chỉ thấy qua một người."Hoa Chiêu?" Hắn hỏi.Lỗ sư phó nghĩ nghĩ, không xác định lắm nói: "Cô gái đó đã tới hai lần, lần thứ hai đi cùng với một người phụ nữ, ta mơ hồ nghe thấy người phụ nữ kia gọi tên cô gái, giống như họ Hoa, tên gì ta nhớ không rõ rồi."Vậy là đúng rồi!"Cô ấy chỉ mua chậu hoa? Có phải lấy cả hoa ở bên trong?" Hạ Kiến Ninh lại hỏi.Ông Lỗ nhớ lại và thành thật nói: “Lúc đó, người bạn đồng hành của cô ấy muốn trút bỏ đất và hoa trong chậu hoa, nhưng cô ấy không đồng ý, nói rằng đất đó trồng hoa cũng không tệ”.Hạ Kiến Ninh gật đầu, khóe miệng cong cong.Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ đến rồi, sư phụ Lỗ thừa cơ đi ra."Chú ba, những đồ vậy dưới mặt đất ở đâu hết rồi?" Hạ Kiến Nghiệp hỏi."Em không biết." Hạ Kiến Ninh nói ra."Chú sao lại không biết?" Hạ Kiến Vĩ hỏi, ngữ khí thậm chí có chút chất vấn.Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Kiến Ninh biến mất, ngẩng đầu nhìn hai anh trai: "Cái nhà kia là hai nhà các người ở, cơ hồ cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi, mà tôi đã sớm chuyển ra, hiện tại đồ không thấy, tôi không đi tìm các người thì thôi, các người lại tới tìm tôi? Ác nhân cáo trạng trước sao?""Không phải không phải." Hạ Kiến Vĩ nóng nảy: "Anh không có ý đó, bọn anh thật không có động vào! Bọn anh nào có khả năng đó!""Bởi vì tôi có khả năng này, cho nên chính là tôi làm sao?" Hạ Kiến Ninh cười lạnh nói.Ba anh em, vậy mà lần đầu tiên cãi nhau.Điều này quá kỳ lạ rồi.Hạ Kiến Ninh biết rõ dưới nền đất nhà mình có cái gì, lúc đến đó hắn cũng có chút lo lắng, luôn để cho người một mực lưu ý, chờ đồ bị đào ra, hắn nên nói như thế nào, hắn cũng đã nghĩ kỹ. Kết quả, không có cái gì. Không phải là bị người Diệp gia vụng trộm giấu xuống, mà thật sự đào không ra, người của hắn nhìn chằm chằm vào đây suốt 24 tiếng đồng hồ.Đồ đạc là sẽ không tự mình bay đi đấy, khả nghi nhất đương nhiên là hai anh trai hắn.Rốt cuộc, hắn cũng không sống trong sân đó, hắn cũng không phái người giám thị, phát sinh chút chuyện gì đó, hắn đúng là không nhất định biết rõ.Hai anh trai cũng ủy khuất chết rồi, chính mình ra tay hay không, trong lòng mình đều biết! Bọn hắn không có làm qua, biết có cái gì bên dưới, nhưng có năng lực làm điều đó, chỉ có Hạ Kiến Ninh.Vẻ mặt ba người đều rất khó chịu, trong lòng đè nặng hỏa khí, lại không phát ra được, cuối cùng tan rã trong không vui.......Hoa Chiêu không nghĩ tới hành động vô tâm của mình, còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Phần nhỏ bị ly gián đã xong, phần lớn vậy mà cũng ly gián rồi.Cô đang bận rộn thu thập hành lý, nên về nhà rồi.Thời gian nhoáng một cái, một tháng trôi qua, cô nếu không quay về, ông nội sẽ lo lắng, cô cũng lo lắng cho ông nội rồi. Mặc dù cô đã gọi điện về thôn mấy lần báo bình an, nhưng nhìn không thấy ông nội, cô vẫn lo lắng.Cô không ở nhà, không biết rau quả có đủ năng lượng hay không, ông nội ăn xong thân thể có đỡ hơn một ít không.Hơn nữa ở chỗ này, cũng bất tiện cho cô giả bộ bệnh."Chị, chuyện của chị làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư.



Bạn cần đăng nhập để bình luận