Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 982 - Đi Theo.



Chương 982 - Đi Theo.



Chương 982: Đi Theo."Trước thăm dò thời gian hắn làm việc và nghỉ ngơi, chọn một thời điểm phù hợp." Diệp Thâm nói ra.Anh biết mình không phải là kẻ vô địch, anh cũng không muốn mang theo 4 người xông vào hang ổ của đối phương, mặc kệ bất cứ người nào có sơ xuất gì, một cái mạng chó của Lý Hùng cũng đền không nổi!"Hiểu." Bốn người nói xong liền đi.Diệp Thâm có chút do dự.Chu Binh đã quay đầu lại nói: "Anh Thâm, anh hãy ở lại với chị dâu a, việc nhỏ này chúng tôi đi là được rồi! Chờ chúng tôi thăm dò xong rồi, chúng ta lại đi thu thập hắn!"Diệp Thâm cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu.Hiện tại anh cũng không muốn đi đâu, anh chỉ muốn trở về ôm vợ con.Diệp Thâm nhẹ nhàng nằm ở bên kia của tiểu Thận.Tiểu Thận vốn đang an an ổn ổn ngủ say lập tức hoảng sợ mà mở to mắt.Hoa Chiêu cũng mở mắt ra, vội vàng đem thằng bé ôm vào trong ngực vỗ nhè nhẹ."Bảo bảo, đây là ba ba, là ba ba ah, thường xuyên kể chuyện xưa cho con nghe đấy. Con nghe xem, có phải là giọng của ba ba không?"Cũng may lần mang thai này Diệp Thâm ở bên cô thời gian dài, thường xuyên cùng cô dưỡng thai, tiểu Thận có lẽ đã quen thuộc giọng của anh.Diệp Thâm lập tức nhẹ nhàng nói ra: "Bảo bảo, ta là ba ba, ba ba hát cho con nghe được không?"Ngọt ngào, bạn cười thật ngọt ngào, mật ngọt ngào ~~ "Bài hát này năm 79 đã phát hành rồi.Sau khi phát hành Hoa Chiêu đã hát cho Diệp Thâm nghe.Sau đó chờ anh nghe xong mấy lần, liền để cho anh hát cho cô nghe.Bởi vì trong lúc vô tình cô phát hiện Diệp Thâm hát rất êm tai, hơn nữa giọng anh trầm thấp từ tính hát loại nhạc ôn nhu triền miên này, có một hương vị khác.Hoa Chiêu đã mượn lý do muốn dưỡng thai, một lần lại một lần đă bắt Diệp Thâm hát cho cô nghe.Diệp Thâm tuy không thích loại bài hát "Buồn nôn" này, nhưng thấy cô thật sự ưa thích, cũng hát.Tiểu Thận trong tiếng hát của anh đã chậm rãi an tĩnh lại, quay đầu nhìn Diệp Thâm không rời mắt, nghe nghe, đột nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ.Nụ cười này so với nụ cười lúc nãy với Hoa Chiêu còn sáng lạn, vui vẻ hơn.Thấy vậy tiếng hát của Diệp Thâm dừng lại một chầu, lòng đã muốn hoá mềm rồi.Hướng Tiền nói đúng, đứa nhỏ này lớn lên giống bé gái, thì ra là giống Hoa Chiêu.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, hai mắt thật to, lông mi thật dài, sống mũi cao, miệng nhỏ, chỉ mới hơn mười ngày, đã xinh đẹp vô cùng.Dù là hiện tại thằng bé rất gầy.Nhưng lúc cười rộ lên, lập tức đáng yêu như một tiểu thiên sứ.Hoa Chiêu cũng bị sự dễ thường này nhấn chìm rồi, đáng hận hiện tại không có điện thoại, không thể nhanh chóng đem hình ảnh này chụp lại.Bất quá còn nhiều thời gian, đợi cô chăm cho lão tứ nhà cô mập mạp lên đấy, khẳng định càng đáng yêu.Đến lúc đó mỗi ngày cô đều chụp ảnh cho bé!Tiếng hát của Diệp Thâm dừng lại, lông mày tiểu Thận liền nhíu lại, không cười nữa.Diệp Thâm nhanh chóng tiếp tục hát.Lông mày bé lại giãn ra, lẳng lặng nghe.Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà duỗi ra một tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người thằng bé.Tiểu Thận chỉ nhíu mày một chút liền buông ra, tiếp tục nhìn Diệp Thâm, nghe anh hát.Tiếng hát này quả thật có thể làm cho thằng bé an tĩnh lại, hơn nữa được mẹ ôm, đã làm cho bé cảm thấy xung quanh rất an toàn, rất nhanh lại ngủ rồi.Một lúc lâu sau, Diệp Thâm mới chậm rãi ngừng lại.Hoa Chiêu nhẹ nhàng cúi người, thưởng cho anh một nụ hôn.Diệp Thâm lập tức hôn lại một cái.Đã tìm được con, anh vui vẻ lại kích động.Cảm giác toàn thân có một sự xúc động phát tiết không hết. . . . .Nhưng nhìn tiểu Thận trong ngực Hoa Chiêu, hiện tại khẳng định không được, đoán chừng không bỏ thằng bé xuống được rồi, phải ôm ngủ mới an ổn.Diệp Thâm thành thành thật thật mà nằm xuống, nhìn Hoa Chiêu nhẹ nhàng mà đong đưa đứa nhỏ trong ngực.Cảm giác cứ nhìn hai mẹ con như vậy, cũng rất an tâm đấy.Sau đó anh liền ngủ mất rồi.Từ khi đứa nhỏ bị bắt cóc, anh không thể nhớ mình đã ngủ khi nào và bao lâu.Lần trước nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như là vài ngày trước, có thật sự ngủ hay không, anh cũng không xác định.Anh không dám ngủ, nếu như bởi vì mình ngủ mà làm trễ nãi thời gian, tạo thành hậu quả gì đó không thể vãn hồi, anh sẽ chết mất.Cũng may hiện tại đứa nhỏ đã tìm được, thoạt nhìn vấn đề cũng không phải quá nghiêm trọng.Diệp Thâm lúc này mới ngủ thật say.Hoa Chiêu cũng như thế, cô cũng không nhớ rõ lần cuối mình an tâm ngủ là lúc nào rồi.Hai người nằm ở trên giường, đem tiểu Thận kẹp ở giữa.Lúc nhìn như có chút chen chúc, lại làm cho tiểu Thận ngủ được càng an ổn, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên, lộ ra nguyên một nụ cười hồn nhiên nhất....Ba ngày sau đó, Chu Binh trở về nói với Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, bọn hắn cơ bản đã thăm dò được lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lý Hùng.Hắn đi ra ngoài hàng ngày sau 3 giờ chiều, kiểm tra sản nghiệp của mình, chỗ này ngồi một chút, chỗ kia nhìn xem.Cơm tối bình thường đều cùng mấy lão đại khác ăn, thuận tiện nói chuyện.Giữa bọn họ dường như có một bí mật không thể nói ra, lúc này xung quanh hai bên có rất nhiều vệ sĩ, cũng không ăn cơm, vây quanh ông chủ.Cửa ra vào phòng đó không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.Mà phần lớn thời gian, bọn họ đều ngồi du thuyền tư nhân của Lý Hùng ra biển, đến khuya mới trở về.Như vậy mấy người Chu Binh theo không kịp, cũng không biết bọn hắn đến cùng đã làm cái gì.Kinh nghiệm vẫn còn ít, mấy người Chu Binh chỉ có thể nhìn ra một chút manh mối, cảm thấy bọn hắn khẳng định không làm chuyện tốt, nhưng đến cùng là làm gì hắn lại không thể xác định.Hoa Chiêu lại có thể đoán được bọn hắn đang làm chuyện xấu gì."Trong tay Lý Hùng có hộp đêm không?" Cô hỏi."Có mấy cái." Chu Binh nói: "Mấy con phố kia quả thực là một đầu phố hộp đêm, có cả lớn và nhỏ, rất nhiều hộp đêm, cái lớn nhất là của Lý Hùng đấy.""Lợi hại nha." Hoa Chiêu lành lạnh mà khen một câu: "Vậy bọn họ đoán chừng đang giao dịch 'Bột mì'."Nói như vậy, mấy người Chu Binh vừa nghe đã hiểu.Hoá ra là như vậy.Nước ngoài rất loạn, bọn hắn biết rõ, nghe nói qua, thậm chí đã đi vào để học hỏi kinh nghiệm.Nhưng không nghĩ tới Hồng Kông cũng như vậy loạn."Vẫn là thiếu kiến thức rồi, về sau sẽ mang mọi người đi ra ngoài nhiều hơn một chút." Hoa Chiêu cười nói.Mấy ngày nay quan sát, tiểu Thận khóc cũng càng ngày càng ít, hơn nữa trên người chậm rãi có thịt rồi, tâm tình cô cũng theo đó mà càng ngày càng tốt."Bất quá mọi người giữ Hoa Tiểu Ngọc lại cho tôi, chờ tôi tay ra, tự mình thu thập cô ta!""Được."Diệp Thâm nói xong, lưu lại một người canh giữ bên cạnh Hoa Chiêu, những người khác cùng đi theo anh.Lại là buổi chiều, Lý Hùng lại đi ra ngoài tuần tra sản nghiệp.Mấy người Diệp Thâm nhìn ô tô của bọn hắn đi qua trước mặt, chờ bọn hắn đi xa một đoạn, anh mới đi theo.Lý Hùng này rất cẩn thận, nghe nói xung quanh biệt thự trên núi có xây một vòng nhà ở, là nơi dành riêng cho hơn 30 vệ sĩ.Hắn cẩn thận đến nỗi cả vệ sỹ cũng không tin, không cho bọn hắn tới gần.(Bọn họ không biết là, Lý Hùng làm như vậy cũng vì chỗ ở phong thuỷ không thể cho người ngoài tiến vào.)Mà Lý Hùng hằng ngày ra đường cũng không chỉ mang theo mấy người, mà là mười mấy người, lái mấy chiếc xe.Mà theo tin tức thăm dò được, trong tay Lý Hùng cũng có không ít vũ khí.Hiện tại Diệp Thâm dẫn theo ba người, không thể cứng rắn.Anh theo sát đằng sau Lý Hùng, nhìn hắn dừng xe ở bến tàu, sau đó mang theo Hoa Tiểu Ngọc cùng xuống xe, đi về hướng một cái du thuyền không lớn không nhỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận