Trọng Sinh Năm 70: Béo Thê Muốn Xoay Người

Chương 1506 - Giao việc



Chương 1506 - Giao việc



Chương 1506: Giao việcHoa Chiêu nhanh chóng lấy được băng ghi âm.Cô cũng không biết tiếng Latin, nhưng mà cô biết Diệp Danh biết.Nhắc tới kiến thức sâu rộng, thì phải nói đến anh cả.Cô gọi điện thoại cho Diệp Danh.Điện thoại của cửa hàng bán loại rượu này, khả năng bị nghe lén cũng khá lớn, nhưng mà đó là bị chủ của khách sạn nghe lén, nếu như ông ta muốn.Tay của dòng họ Địch Luân chắc là không duỗi được đến đây, bọn họ cũng đã rất nhiều năm không quyền không thế.“Anh nghe thử xem đây là gì?” Hoa Chiêu ấn mở tệp, cho Diệp Danh nghe ghi âm mà vệ sĩ đưa tới.Lúc này Diệp Danh đang nghỉ ngơi, ở nhà trông bọn nhỏ, vừa nghe vừa phiên dịch.Có nhiều lúc ngừng lại, không phải vì nghe không hiểu, mà là có chút cạn lời.Thì ra cái tên O’neill này vẫn còn đang có ý đồ với Hoa Chiêu, những lời này anh chỉ nói qua loa.“Hắn ta chỉ nói một chuyện có ích, phiền phức hiện tại của Diêu Khôn là do bọn họ gây ra.” Diệp Danh nói.“Là như vậy sao, em biết rồi.” Hoa Chiêu nói.Đây cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn.“Vậy không biết bọn họ với Tạ Liên Na có quan hệ gì, Tạ Liên Na... Tạ Liên Na chắc không liên quan gì với bọn họ, nếu không thì O’neill sẽ biết mối quan hệ của em với Diệp Thư mới phải, đây đúng là may mắn.” Hoa Chiêu nói.“Tình hình của em bên đó sao rồi? Bọn họ vậy mà lại tự đi, nghe nói là có kế hoạch gì đó, em phải cẩn thận, có cần hỗ trợ không?” Diệp Danh hỏi.“Không cần đâu.” Hoa Chiêu nói: “Mấy người này là đủ rồi, bọn họ chỉ dẫn theo hai người tới.”Vệ sĩ giỏi rất đắt, nếu nhiều O’neill cũng thuê không nổi.Nhưng mà lần này thực tế anh ta dẫn theo sáu người tới, đều là lính đánh thuê tạm thời tìm được.Bắt được Tô Hằng rất quan trọng, ít nhiều cũng phải dẫn theo nhiều người tới.Hoa Chiêu biết, hơi thở của những người này không bình thường, hơn nữa lúc ấy bọn họ còn đi theo O’Neill nghênh ngang đi vào.Nhưng mà cô không thể nói...Nói ra Diệp Danh sẽ phái người tới, cô cũng không tiện hành động.Mấy người vệ sĩ ở bên cạnh này cô cũng phải nghĩ cách điều đi mới được.Ngày mai ra biển, ở đó không có ai, chính là thiên hạ của cô.“Hành động cẩn thận, nếu thấy khó khăn thì lập tức xin giúp đỡ, Diệp Thâm rảnh đấy.” Diệp Danh nói.Hoa Chiêu cười, ít nhất cũng đã nghe được tin tức của chồng, biết anh không có việc gì là tốt rồi, bây giờ cũng không cần anh giúp đỡ.Hoa Chiêu cúp điện thoại, sau đó gọi mấy vệ sĩ đi vào.Những người ở bên cạnh cô đều đã được chọn lựa kỹ càng, lý lịch trong sạch, bản lĩnh vững vàng.“Người theo dõi chúng ta hai hôm nay, đã điều tra ra chưa?” Hoa Chiêu hỏi.Phan Lệ Trân không cần tra, hai người đàn ông đang theo dõi bọn họ có địa vị gì, thì cần tra một chút.“Chúng tôi cầm ảnh đi tìm Hướng Tiền, anh ta cũng không nhận ra là ai, xem ra không phải là nhân vật quan trọng gì.” Một vệ sĩ nói.Hướng Tiền, người phe mình xây dựng sự nghiệp ở Hồng Kông, mấy năm nay phát triển cũng rất tốt, đã là một thương nhân không lớn không nhỏ.Anh ta quen biết đủ hạng người, nhưng lại không nhận ra hai người theo dõi Hoa Chiêu và Diệp Thư ở trên tấm ảnh này.Mà nhìn dáng vẻ của hai người, vừa nhìn đã thấy là nhân vật không có tiếng tăm.“Nhưng Hướng Tiền nói chỗ này là địa bàn của bang Đầu Hổ, rất có thể có liên quan đến bọn họ.” Vệ sĩ nói: “Hướng Tiền hỏi, có cần anh ấy chào hỏi thử không?”Bọn họ nghĩ bởi vì Hoa Chiêu và Diệp Thư tiêu tiền quá nhiều, bị vài người nhìn thấy.Hai người con gái, lại còn có gương mặt lạ hoắc, nghe giọng còn là người ở nơi khác, không chừng có thể vớt một khoản.Hoa Chiêu lắc đầu: “Chưa chắc đã là thành viên của bang hội ở vùng này, cũng không vì hám của thôi đâu, có thể bọn họ là được Phan Lệ Trân sai tới, nếu không các anh không cảm thấy bọn họ xuất hiện quá trùng hợp sao?”Phan Lệ Trân theo dõi bọn họ xong, những người này cũng lập tức xuất hiện.“Cũng có loại khả năng này.” Vệ sĩ đứng đầu là Giản Bạch nói.“Cho người theo dõi Phan Lệ Trân xem sao, có lẽ sẽ sáng tỏ được hết.” Hoa Chiêu nói.Giản Bạch dừng một lát, không lập tức đồng ý.Lần này bọn họ có tổng cộng bốn người tới. Nếu chỉ phái một người đi ra ngoài theo dõi còn được.“Điều hai người đi, thay nhau sẽ ổn thỏa hơn, bắt giặc phải bắt vua trước, vấn đề chắc chắn từ Phan Lệ Trân mà ra, mang theo cả máy quay phim và máy ghi âm nữa, để còn lưu lại bằng chứng.” Hoa Chiêu nói.Cô đã hưởng qua sự hữu dụng của mấy thứ này, cho nên khó mà quên được, nên đã trữ ở chỗ mình rất nhiều máy quay phim dự phòng.Vệ sĩ bên cạnh cô cũng có thể sử dụng linh hoạt các loại máy móc, kỹ thuật chụp lén nghe trộm còn tốt hơn cả đội paparazzi.Giản Bạch nghĩ một lúc, khẽ gật đầu.Nếu chỉ còn hai người bọn họ, còn có cả Lý Lâm đến sau, hơn nữa bản thân Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng có khả năng không tồi, đối phó với những sự cố đột ngột phát sinh bình thường chắc không thành vấn đề.“Còn cả Lý Lâm kia nữa, anh ta có vấn đề, tôi muốn tìm cơ hội giải quyết anh ta, các anh hành động tùy theo hoàn cảnh, đừng nhúng tay vào.” Hoa Chiêu nói.Tất cả mọi người đều giật mình, ngạc nhiên nhìn cô.Chẳng trách Lý Lâm lại không có ở đây.Hoa Chiêu nói: “Bây giờ các anh thấy Diệp Thư trông vẫn tốt, nhưng thật ra đã trúng kịch độc, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, mà độc là có người sai Lý Lâm hạ.”Cô cần phải giải thích rõ ràng, không thể để cho bọn họ hiểu lầm Lý Lâm đã làm gì đó chọc tới cô, làm cho cô nổi lên ý định giết anh ta.Ngay cả nghi ngờ cũng không được, nếu không lòng người sẽ tan rã.Quả nhiên, vệ sĩ mới vừa rồi trong đáy lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, ánh mắt đã lập tức kiên định, hóa ra Lý Lâm đã làm loại chuyện này! Vậy thì đúng là chết cũng không đáng tiếc.“Chúng tôi biết rồi.” Giản Bạch nói.“Còn cả O’neill và Susanna, độc là do bọn họ sai người hạ, trước mắt các anh cứ giả vờ như không biết, đừng tiết lộ ra bất kỳ tin tức gì của tôi.” Hoa Chiêu nói.Giản Bạch... Còn có tin tức kích thích gì nữa thì nói một lần cho xong hết luôn đi! Anh ta có chút không chịu nổi rồi.Có điều anh ta cũng đã biết, vì sao hôm nay Hoa Chiêu lại nhận đồ của O’neill, còn cười đẹp như vậy...Anh ta suýt nữa đã hiểu lầm rồi.“Chúng tôi đã biết.” Giản Bạch nói.Hoa Chiêu gật đầu, cho mọi người giải tán.Đối với người thay thế Lưu Minh trở thành trưởng nhóm vệ sĩ này, cô khá ưng ý.Thông minh nghe lời, quan trọng là chỉ nghe mà không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt rất căng thẳng, cứ như thể bên cạnh cô sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào vậy....Sáng sớm hôm sau, cô và Diệp Thư cùng nhau ra cửa.Sau đó bắt gặp O’neill với dáng vẻ vội vàng ở thang máy.Anh ta có vẻ vừa mới rời giường, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết, mặt và tóc ướt sũng, giống như mới chỉ vội vàng lau một cái.“O’neill tiên sinh, tình cờ vậy, mới sáng sao anh không ngủ thêm chút nữa, định đi đâu?” Hoa Chiêu chủ động chào hỏi.O’neill cài nốt hai cúc áo cuối cùng, mặt có chút thối.Anh ta dậy sớm như vậy làm gì? Còn chẳng phải bởi vì các cô dậy quá sớm sao! Anh ta còn ngủ thế nào được nữa?Anh ta không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: “Các cô định đi đâu sao?”“Chúng tôi định đi ra biển câu cá.” Hoa Chiêu nói: “Thử chiếc thuyền ngày hôm qua mới mua.”“Ha ha, vừa vặn tôi biết lái thuyền, tôi cũng thích đi câu ngoài biển, có thể đi cùng nhau không?” O’neill nói.“Dĩ nhiên là có thể.” Hoa Chiêu cười nói.Cuối cùng O’Neill cũng lộ ra một nụ cười.Từ lúc tới Hồng Kông, tất cả đều rất thuận lợi, rất tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận